Chương 489: Tĩnh Thần Đan
Chương 489: Tĩnh Thần Đan
Đi vào trong hậu đường thì thấy một cánh cửa ngầm, sau cửa ngầm là một con đường yên tĩnh, bên trong có vài điểm sáng lờ mờ từ cấm chế phát ra.
Tần Tang đứng yên trong thông đạo u ám, ngưng mắt nhìn đống cấm chế bên trong.
Mỹ thiếu phụ che miệng cười, rồi nói:
-Đạo hữu đừng lo, đây đều là cấm chế ẩn giấu để tránh bị người bên ngoài phát hiện ra bí thị cả. Chúng ta không lực uy hiếp như Âm Sơn Quan nên đành phải ra hạ sách như thế. Mà những đạo hữu tham gia bí thị với chúng ta cũng không thích bị lộ ra ngoài ánh sáng.
Thấy đúng là cấm chế ẩn giấu, Tần Tang gật nhẹ đầu, lạnh nhạt nói:
-Xin đạo hữu dẫn đường.
Đi trong thông đạo không bao lâu, phía cuối xuất hiện một thạch thất không lớn, bên trong thạch thất bày một chiếc bàn dài và một ít ghế. Lúc này, trong mật thấy đã có không ít tu sĩ mặc trang phục khác nhau.
Bên trong nhiều người là vậy nhưng thạch thất lại yên ắng dị thường.
Còn vị lão giả kia lại đang an vị trên đầu, thấy Tần Tang tới thì lập tức đứng dậy nghênh đón, chìa tay ra rồi nói:
-Lại có một vị đạo hữu tới, mời ngồi xuống, bí thị cũng sắp bắt đầu rồi.
Tần Tang gật đầu, tùy ý tìm một cái ghế rồi ngồi xuống.
Hắn nhạy cảm cảm giác được có mấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu rơi lên người mình, Tần Tang tỏ ra không biết, đồng thời cũng âm thầm dò xét những người khác.
Đều là Trúc Cơ kỳ cả, cũng không ít cao thủ Trúc Cơ kỳ hậu kỳ, năng lực kêu gọi của lão giả khiến Tần Tang phải kinh ngạc một phen.
Trong những người này còn có không ít gương mặt quen thuộc trong hội đấu giá hôm qua.
Nhưng ai cũng đều bao bọc mình cực kì nghiêm ngặt, còn thận trọng hơn cả lúc ở hội đấu giá hôm qua.
Có thể hôm nay lại thu được không ít đồ tốt, nhưng linh thạch trên người mình không còn nhiều, trái lại chiến lợi phẩm vơ vét được từ đám người Vũ Đại Nhạc vẫn còn, hi vọng có thêm thu hoạch.
Tần Tang thầm nghĩ.
Sau đó lại có thêm vài tu sĩ tới.
Sắp tới giờ Tuất, bắt đầu tới lúc mở bí thị.
Lão giả ngồi thẳng người, khụ một cái, định mở miệng nói gì đó thì trong thông đạo đột nhiên vang lên hàng loạt tiếng bước chân nặng nề và gấp rút.
Là ai mất kiên nhẫn như vậy?
Tần Tang quay đầu nhìn, thấy một cơ thể cường tráng vội vã chui vào từ cửa, hẳn là tráng hán mà hắn đã thấy hôm qua!
Trên mặt tráng hán vẫn là cái mặt nạ đó, hắn ta không thay đổi bất kì ngụy trang nào khác nên Tần Tang vừa trông thấy đã nhận ra ngay.
Loại cảm giác quen thuộc không biết vì sao lại xuất hiện dù họ mới gặp nhau được một lần, Tần Tang nghĩ chỉ là ảo giác nên cũng lười truy tới cùng, không ngờ ở nơi này lại gặp được tiếp.
-Lão hủ đang định phong bế thông đạo, suýt nữa thì đạo hữu tới chậm rồi, mau mời ngồi.
Lão giả vừa nói vừa vẫy tay đánh ra một đạo cấm chế.
Mật thất rơi vào bóng tối nhu động, ở trên không đột nhiên trồi ra một bức tường khép kín cửa động lại.
Tráng hán dường như chạy tới rất vội vàng, thở hồng hộc, chưa kịp ngồi xuống đã gấp gáp hỏi:
-Tiền bối, ngươi nói có đạo hữu nguyện ý dùng Tĩnh Thần Đan để đổi lấy Thiên Đằng Hoa của ta, đó là thật sao?
Tần Tang nghe vậy thì thầm nói khó trách.
Tĩnh Thần Đan dùng dể ôn dưỡng Nguyên Thần, là đan dược chữa Thần Hồn, nhưng dược hiệu không cao bằng Tâm Minh Quả. Xem ra tráng hán này phải cấp bách lắm mới cần tới loại đan dược đó, do không mua được ở hội đấu giá nên đã lựa chọn loại khác là Tĩnh Thần Đan.
Nghe giọng điệu của hắn ta cũng biết là do lão giả mời tới.
Lông mày lão giả hơi cau lại, nhỏ tới mức khó có thể nhận ra, nói:
-Lão hủ chưa từng nói dối, đúng là có một vị đạo hữu có Tĩnh Thần Đan trong tay, cũng có ý định bỏ ra, nhưng giao dịch có thành hay không thì phải xem hai bên bàn luận với nhau thế nào. Lão hủ chỉ là người trung gian, cũng là người làm chứng mà thôi, những cái khác thì lão hủ không dám đảm bảo. Đạo hữu an tâm đừng gấp, bí thị sẽ bắt đầu ngay lập tức, một lúc nữa là biết lão hủ nói thật hay là giả.
Lúc này, người ngồi bên tay trái lão giả đột nhiên nói:
-Tiền bối, ta thấy hình như vị đạo hữu này đang rất sốt ruột, nếu người đã tới đủ rồi thì hãy bắt đầu trao đổi từ chỗ chúng ta trước đi, cũng coi như làm mẫu cho các vị đạo hữu khác.
Người nói mặc một chiếc áo bào đen trùm kín người, che chắn cực kì nghiêm ngặt, nhưng không thể nào che được dáng người nhỏ xinh của nàng, khi so với thân hình của tráng hán lại càng dễ phân biệt hơn.
Nghe giọng cũng biết là nữ tu.
Hình như nàng ta rất quen thuộc với lão giả, giọng điệu khi nói chuyện cũng mang theo vẻ tùy ý.
Lão giả lắng nghe rồi cười ha hả nói:
-Nếu đạo hữu đã nói như vậy thì lão hủ đành giản lược nói chút quy của của bí thị vậy, mọi người bắt đầu đi.
Quy của của bí thị rất đơn giản, mọi người lần lượt lấy ra bảo vật muốn trao đổi và nói điều kiện, nếu như đạo hữu khác vừa ý thì tham dự ra giá. Cuối cùng sẽ do chính các ngươi tự quyết định xem có giao dịch hay không, lão hủ sẽ không can thiệp.
Trong quá trình giao dịch, không được hỏi lai lịch của bảo vật, không hỏi thân phận đôi bên, tiền trao cháo múc, vậy là công bằng nhất.
Trước khi bí thị kết thúc, không ai được tự ý rời khỏi.
Mặt khác, mặc dù tu vi của lão hủ thấp nhưng cũng có chút ít thủ đoạn, mong rằng đạo hữu nào tới đây với ý đồ xấu thì hãy thu hồi chút tâm tư của mình lại, đừng làm xuất hiện tình huống khó xử...
Nói xong, lão giả liền ra hiệu cho nữ tu bên cạnh, vị nữ tu kia liền nghiêng người nhìn về phía tráng háng đứng ngồi không yên, nhẹ giọng giải thích:
-Vị đạo hữu này, ta không có tư cách tham gia hội đấu giá nên hôm nay mới biết được trong tay đạo hữu có ba đóa Thiên Đằng Hoa từ chỗ tiền bối, giờ ta mới vội vàng chạy tới Âm Quan Sơn tới. Trong tay ta đúng là có một viên Tĩnh Thần Đan, dược tính vẹn toàn không khiếm khuyết, giờ ta có ý định muốn trao đổi với đạo hữu, đạo hữu có nguyện ý không?