Chương 491: Không nhiều lắm
Chương 491: Không nhiều lắm
Lúc này, bên cạnh có một nam tu mặc khôi giáp đen đột ngột nở nụ cười âm hiểm, giọng điệu trầm thấp nói:
-Không ngờ lại thấy U La Vân ở nơi này, món pháp khí phi hành này chính là ký hiệu pháp khí của Thanh Dực lão ma!
Pháp khí này vốn là thượng phẩm pháp khí Thanh La Vân cực kì phổ biến, Thanh Dực lão ma sau khi may mắn nhận được một luồng U Minh Chi Khí liền luyện chế nó vào trong Thanh La Vân, khiến Thanh La Vân đề thăng lên thành cực phẩm pháp khí, đổi tên là U La Vân.
Độc nhất vô nhị, không còn cái khác trên đười.
Thanh Dực lão ma trêu chọc ra rất nhiều cừu địch, ông ta có thể sống dễ chịu như thế ngoài một thân ma công quỷ dị trong người ra thì có liên quan rất lớn tới U La Vân.
Theo ta được biết, Thanh Dực lão ma chính là lão sắc quỷ sắp hai trăm tuổi, không lẽ lại là nữ tu sao?
Chẳng trách mấy năm nay không nghe thấy tin tức tác oai tác quái của Thanh Dực lão ma, ha ha...
Người này đã vạch trần lai lịch của U La Vân, trong mắt một vài tu sĩ lóe lên vẻ bừng tĩnh, hiển nhiên đã từng nghe qua danh tiếng của Thanh Dực lão ma.
Tần Tang không biết Thanh Dực lão ma là ai.
Nghe người bên cạnh nghị luận mới biết Thanh Dực lão ma là ma đầu kích động hai bên Thiên U Quan và Âm Sơn Quan, nghe nói là cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ, thực lực mạnh mẽ, gian trá háo sắc, thường xuyên tới Âm Quan Sơn mượn danh nghĩa người khác chiếm đoạt tài sản, gieo họa cho không biết bao nhiêu nữ tu.
Sư môn của Thanh Dực lão ma là Hoa Gian Môn, cũng có chút danh tiếng, nhưng người này cực kì xảo quyệt, chỉ tìm tới tán tu hoặc những đệ tử tiểu tông môn để ra tay, một khi đắc thủ liền cong đuôi chạy.
Dù làm nhiều chuyện ác là vậy nhưng người này vẫn sống rất tốt.
Giờ xem ra, ngay cả pháp khí ký hiệu cũng bị lấy đi rồi, e là Thanh Dực lão ma lành ít dữ nhiều. Còn vị nữ tu này mặc dù chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ trung kỳ, nhưng không thể xem thường được.
U La Vân rất nổi bật, độc nhất vô nhịn, khó trách không dám mang tới hội đấu giá mà lại mang tới nơi này để giao dịch.
Thật ra không chỉ có U La Vân, mà những bảo vật vừa giao dịch thành công hồi nãy đa phần đều có lai lịch tương tự U La Vân, không thể lộ ra ngoài, nếu không sẽ bị người tra cứu tới cùng.
Nam tử mặc khôi giáp chen miệng vào thực ra đã làm hỏng quy củ.
Nữ tu hoảng sợ, đột nhiên quay đầu nhìn nam tử mặc khôi giáp, hai mắt híp lại không che giấu sát ý, giọng điệu cực kì lạnh lùng:
-Thanh Dực lão ma hại vô số người, ai ai cũng có tư cách giết chết! Đạo hữu nói như vậy là muốn báo thù cho ông ta sao?
Hô hấp của nam tử mặc khôi giáp hơi trì trệ, ánh mắt tỏ ra ngượng ngùng không dám đối mặt với nữ tu kia, cười khan nói:
-Đạo hữu đừng hiểu lầm, Thanh Dực lão ma tội ác chồng chất, bị người giết chết cũng đáng đời lão ta. Bản công ta và ông ta vốn chẳng quen biết, dĩ nhiên là chỉ vỗ tay khen hay mà thôi. Chỉ là bản công tử đột nhiên nhìn thấy U La Vân ở đây nên mới đoán có thể Thanh Dực lão ma đã chết nên mới kích động... Đúng! Là kích động nhất thời! Không biết là vị anh hùng nào đã diệt trừ tên kia, giết là tốt! Giết rất hay!
Mọi người không nhịn được tỏ ra xem thường.
Nữ tu hừ lạnh một tiếng, không để ý tới bộ dáng làm bộ làm tịch của hắn ta nữa, sau khi báo công dụng của U La Vân xong liền nói:
-U La Vân, đổi lấy một phi kiếm cùng phẩm chất, thứ hai chính là một món pháp khí có tác dụng đặc biệt.
Người vừa ý U La Vân không ít, lập tức có người mở lời hỏi thăm:
-Xin hỏi đạo hữu, nếu tại hạ đổi lấy U La Vân thì liệu có bị phiền toái quấn lấy hay không?
Nữ tu nhìn người kia một cái, mắt hơi híp lại, thản nhiên đáp:
-Ít nhất là ông ta không thể tự mình tìm tới các ngươi.
Ngụ ý là, sư môn sau lưng Thanh Dực lão ma không thuộc phận sự của nàng ta.
Những người khác chần chờ không quyết định, nhưng Tần Tang không sợ Hoa Gian Môn kia có gan tới Huyền Lư Quan ở Thiếu Hoa Sơn gây phiền phức.
-Đạo hữu xem thử chuôi phi kiếm nào thế nào?
Tần Tang lấy phi kiếm của Vu Đại Nhạc ra cho nữ tu nhìn.
Phi kiếm của Vu Đại Nhạc đã được hắn dùng một chút linh tài luyện chế thêm vào, phẩm chất vượt xa những loại khác, so với U La Vân còn tốt hơn vài phần.
Khi Tần Tang có được phi kiếm của Vu Đại Nhạc thì hắn chỉ luyện thêm một chút, không định dùng cho bản thân, vừa hay có cơ hội mang ra trao đổi.
Nữ tu vừa thấy phi kiếm thì thích thú, đồng ý không chút do dự.
-Ta nguyện ý trao đổi với đạo hữu!
Gần như không cho người khác có cơ hội nhúng tay, hai người nhanh chóng quyết định khoản giao dịch này.
Trao đổi thuận lợi như vậy khiến Tần Tang rất vui vẻ, nhấc U La Vân lên xem xét một hồi rồi cất đi, bởi vì bây giờ đã tới lượt hắn.
-Những vật này chỉ cần đổi lấy vào loại đan dược bồi nguyên và linh mộc trân quý là được.
Tần Tang lấy ra hai thanh phi kiếm và gương đồng Bát Giác của Vu Đại Nhạc ra, sau đó dựa lưng vào ghế lạnh nhạt nói yêu cầu.
Chuôi Thất Thải La Tản của thanh niên kình trang Tần Tang giữ lại cho bản thân, còn những vật không dùng tới để trong túi Giới Tử quá lãng phí, không bằng đổi thành đan dược đề thăng tu vi hoặc là linh mộc còn hơn.
Ba món pháp khí vừa được lấy ra, ánh mắt nhìn Tần Tang của những người khác lập tức thay đổi, ngoài kiêng kỵ ra còn có cả kính sợ, bao gồm cả mấy vị tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Cộng thêm chuôi kiếm vừa rồi, Tần Tang một lúc lấy ra bốn món pháp khí để trao đổi, ở trong đám tu sĩ, có thể làm như thế lại không nhiều lắm.