Chương 492: Bám theo
Chương 492: Bám theo
Ngay cả tráng hán luôn đắm chìm trong thế giới của mình nãy giờ cũng bị hành động của Tần Tang làm kinh động, hắn ta trộm nhìn Tần Tang một cái rồi cúi thấp đầu, trong mắt dâng lên vẻ hâm mộ và chán nản.
Đồ tốt trong tay những người này quả là không ít.
Ba món pháp khí không tồi, đặc biệt là phi kiếm của nam tử mặt sẹo và gương đồng Bát Giác, đều là vật phẩm trân quý, mấy vị tu sĩ cao thủ Trúc Cơ kỳ hậu kỳ luôn ngồi im trên Điếu Ngư Đài câu cá cũng không nghịn được mà tham dự đấu giá.
Tần Tang gặp được đồ quý hiếm, cắn chặt đan dược và linh mộc không tha, cuối cùng hai món pháp khí tốt nhất đều bị mua đi.
Linh mộc đổi được không nhiều, nhưng khiến Tần Tang phải vui mừng đó là đổi được một bình Tụ Khí Đan từ chỗ một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ hậu kỳ.
Chính là viên Tụ Khí Đan mà hắn bị lão quỷ Dịch Thiên Niên ép nuốt khi ở Khôi Âm Tông!
Tần Tang có bóng mờ đối với Tụ Khí Đan, sau khi cẩn thận tra xét một phen liền chắc chắn bên trong không ẩn chứa cổ độc mới đồng ý đổi.
Đan dược bồi bổ nguyên khí từ trước tới nay đều là thứ mê người.
Từng ánh mắt nóng bỏng tập trung nhìn vào bình ngọc chứa Tụ Khí Đan khiến Tần Tang có ảo giác nóng bỏng tay. Hắn hừ lạnh một cái, cất Tụ Khí Đan đi, không chút khách khí nhìn lại những người đó một lượt.
Mọi người rối rít tránh đi ánh mắt của Tần Tang, không người nào dám đối mặt với hắn, một số người có tâm tư không đứng đắn cũng vội vàng thu hồi.
Không cần nghĩ cũng biết vì sao Tần Tang lại có được nhiều cực phẩm pháp khí như vậy.
Huống hồ tu vi bên ngoài của Tần Tang cũng không thấp, tuyệt đối không phải người dễ chọc.
Tốc độ trao đổi ở bí thị còn nhanh hơn so với trao đổi ở hội đấu giá, chưa tới một canh giờ đã tuyên bố kết thúc.
Từ chủ tới khách đều vui mừng.
Lão giả ăn được chút tiền lão liền cười tủm tỉm với mọi người.
Mọi người đi ra khỏi thông đạo, sau khi phát hiện cửa ra không phải trong nhà đá kia mà là một cái hẻm nhỏ thì cảm thán lão giả thật cẩn thận.
Sau khi rời khỏi hẻm nhỏ, mọi người yên lặng tác ra, đường ai nấy đi.
Mặc dù tỏ ra mạnh mẽ khi ở bí thị, nhưng Tần Tang ngầm hiểu rõ trong lòng, sợ ra ngoài sẽ gặp phải cao thủ thực sự nên hắn cực kì cẩn thận, đề phòng bị nhắm vào.
Đêm tối không trăng.
Tu tiên giả vẫn giống như phàm nhân ngày làm đêm nghỉ, khi mặt trời lạnh thì ảnh hưởng tới giờ giấc, nếu không phải thực sự cần thiết thì đa phần mọi người rất ít hoạt động vào ban đêm, rối rít quay lại nhà đá để tĩnh tu.
Trong con hẻm tĩnh mịch đột nhiên xuất hiện một thân hình to lớn, chính là tráng hán mang mặt nạ.
Lúc này, tráng hán đang dùng hình thể to lớn không hợp với hành động nhỏ nhặt của mình cẩn thận từng chút một bước đi, hai mắt cảnh giác, hệt như con chuột già nhát gan.
Con hẻm nối thẳng ra bên ngoài Thạch Đảo.
Không chút nguy hiểm đi tới biên giới Thạch Đảo, tráng hán lập tức phát động độn pháp dung nhập với màn đêm, yên lặng rời khỏi Thạch Đảo.
Khi tráng hán vừa mới đi không lâu, không gian phía cuối con hẻm đột nhiên dị động, một thân hình mơ hồ hiện lên, sau đó hóa thành một vết sáng u ám rồi biến mất.
Nhưng người này không ngờ tới là bọ ngựa bắt ve, còn có chim sẻ đứng phía sau.
Sau khi hắn ta rời khỏi đó xong thì lại có thêm một người khác xuất hiện, đó chính là Tần Tang. hắn nhìn đầm lầy tĩnh mịch trước mắt rồi rơi vào trầm tư, sau đó phát động U La Vân, im hơi lặng tiếng rơi đi.
Con hẻm trải qua ba lượt người tới, cuối cùng cũng khôi phục lại yên tĩnh.
Lúc ở phòng đấu giá, cảm giác quen thuộc đột nhiên xuất hiện đó không khiến Tần Tang quan tâm cho lắm, dù sao thì cảm giác đó tới rất đột ngột, mà đi cũng nhanh.
Nhưng khi ở trong bí thị, dưới tình huống gấp gáp tráng hán đã làm lộ ra giọng thật, loại cảm giác quen thuộc đó lại ập tới đánh thức ký ức ngày xưa của Tần tang, chuyện bắt nguồn từ vài thập niên trước!
Giọng nói này không hoàn toàn giống với trí nhớ của hắn, dù sao thời gian qua lâu như vậy rồi, thời thế thay đổi, con người cũng phát sinh biến hóa.
Lớn lên hoặc già đi.
Nhưng đối với một tu tiên giả, tốc độ thay đổi lại chậm hơn rất nhiều so với phàm nhân.
Cũng vì thế nguyên nhân này nên dù giọng nói kia trở nên tang thương và dõng dạc hơn rồi, nhưng nó vẫn chưa mấy đi âm sắc cũ nên Tần Tang mới cảm thấy quen thuộc.
Tìm kỹ lại ký ức trước kia, Tần Tang đột nhiên nhớ tới một người, một người mà hắn không bao giờ ngờ tới.
Đàm Hào!
Người khi ở phường U Sơn, bênh vực lẽ phải giúp hắn nói lại gian thương, để hắn có thể dùng giá rẻ nhất mua được pháp chú bổ sung U Minh Kinh.
Cùng lúc vào Khôi Âm Tông, lúc ấy Đàm Hào cả ngày khổ tu trong động phủ, hiếm khi lộ diện.
Tần Tang và đệ đệ của hắn là Đàm Kiệt giao hảo, nhưng lại không quá quen thuộc với Đàm Hào.
Giờ nhớ tới Đàm Hào, Tầng Tang càng nhìn càng thấy giống, khổ người của Đàm Hào thời niên thiếu cực kì cao lớn, so với đệ đệ Đàm Kiệt của hắn khác rất nhiều, sau khi trưởng thành chắc chắn càng vạm vỡ hơn.
Nhưng điều đó lại khiến Tần Tang càng kinh ngạc hơn, sao lại là hắn ta chứ?
Khôi Âm Tông xâm lược Nguyên Chiếu Môn thất bại, cuối cùng tan đàn xẻ nghé, Đàm Hào và Đàm Kiệt không được đưa tới Nguyên Chiếu Môn nằm vùng, cũng không bị chọn làm tế phẩm giống Sử Hồng.
Khi Khôi Âm Tông bị diệt môn, không có Âm Sát Uyên trói buộc, mà Nguyên Chiếu Môn cũng không truy sát không tha đám đệ tử cấp thấp nên đúng là họ vẫn có cơ hội để chạy trốn.
Nhưng chạy trốn không có nghĩa là còn có cơ hội sống, đó chính là điểm ác độc của Khôi Âm Tông và Diêm La Phiên.