Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 494 - Chương 494: Nâng Cao Thực Lực

Chương 494: Nâng cao thực lực Chương 494: Nâng cao thực lực

Sau một lát.

Nam tử đeo mặt nạ đuổi theo Đàm Hào đến một rừng cây, thân hình của hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn đã bị mất dấu vết của Đàm Hào.

Bên trong cánh rừng này, các cây cổ thụ mọc không nhiều, không gian bên cạnh có thể nhìn được một cách rõ ràng, vừa rồi hắn đi theo khí tức của Đàm Hào một giây cũng không bị gián đoạn, cho đến khi đến nơi này, đột nhiên khí tức của Đàm Hào lại biến mất, không chút dấu vết gì.

Nam tử đeo mặt nạ dùng thần thức tìm kiếm một vòng, cũng không phát hiện ra thứ gì khả nghi.

Gió đêm nổi lên, tất cả đều giống như bình thường.

Dường như Đàm Hào đã biến mất một cách hoàn hảo, không chút tăm hơi, biến mất một cách triệt để, một dấu vết nhỏ cũng không để lại.

Ở phía sau, cách đó không xa, Tần Tang đang nấp trên một tán cây, hắn ở trong bóng tối quan sát nơi này.

Bởi vì cách một đoạn đi theo cho nên Tần Tang cũng giống nam tử đeo mặt nạ, không biết Đàm Hào biến mất như thế nào, bọn họ không nhìn ra được Đàm Hào đang trốn ở chỗ nào, hay là hắn ta đã dùng cách nào đó để tránh khỏi sự truy đuổi của bọn họ mà cao chạy xa bay.

-Hoá ra chúng ta đã coi thường Đàm Hào…

Tần Tang khẽ nhíu mày, trầm ngâm trong chốc lát, hắn cũng không nóng vội xuất hiện, mà ổn định Điếu Ngư Đài.

Nói chung là nam tử đeo mặt nạ chắc sẽ không đến nỗi một chút thủ đoạn cũng không có.

Đúng là không ngoài dự đoán của Tần Tang, nam tử đeo mặt nạ tìm kiếm một vòng, nhưng vẫn không thể bắt được Đàm Hào. Nhưng hắn ta cũng không quá lo lắng, trái lại còn âm thầm cười lạnh, lấy ra một món pháp khí có hình dáng giống một cái kính tròn.

Hai ngón tay phải của hắn đưa ra, linh lực bắt đầu được tuôn ra, hắn nhanh chóng vẽ lên trên mặt kính.

Từng cái phù văn kỳ lạ dung nhập vào bên trong tấm kính, tấm kính bắt đầu xuất hiện một vệt sáng, ánh sáng dần dần trở nên chói mắt, trông nó giống như một vầng trăng tròn.

Nhưng, những ánh sáng này đã bị nam tử đeo mặt nạ che khuất, không để lộ ra chút nào.

Cuối cùng hắn hạ tay xuống.

Nam tử đeo mặt nạ khẽ quát một tiếng:

-Lên!

Cùng lúc, tấm kính tròn trong lòng bàn tay nam tử bay ra, nó bay thẳng lên không trung, trở thành một “Ánh trăng” sáng giữa màn đêm, sương mù ở xung quanh nhanh chóng bị “Ánh trăng” này xua đi.

Áng sáng rực rỡ toả khắp bốn phía, trong nháy mắt đã khiến màn đêm được chiếu sáng như ban ngày.

Sau một khắc, nam tử đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên trái, hắn lập tức nhìn thấy một cái bóng mờ ảo đang chậm rãi di chuyển giữa hai cây cổ thụ, đó không phải Đàm Hào thì là ai?

Không biết Đàm Hào dùng cách gì, mà có thể ẩn thân trong bóng tối và che đậy được khí tức một cách kỹ càng đến như vậy, lúc này hắn đang từ từ trốn ra ngoài.

Giờ phút này, hắn vừa chạm đến ranh giới của “Ánh trăng”, nếu như động tác của nam tử kia có thể chậm đi nửa nhịp, hắn đã có thể hoàn toàn trốn thoát. Đáng tiếc là không có nếu như.

Đàm Hào vì đề phòng chuyện không may xảy ra, trước đó hắn đã cho người ở nơi này, nhưng hắn lại không nghĩ đến, người của hắn lại dám có mưu đồ làm loạn sau lưng hắn, khiến cho sự sắp đặt của hắn bị phá vỡ một cách dễ dàng.

Đột nhiên bị tấm kính chiếu rọi vào thân hình, trong lòng Đàm Hào trở nên run sợ, lông tơ sau lưng dựng đứng. Trong lòng của hắn đã hiểu rõ, người có thể vô thanh vô tức theo hắn tới tận nơi này, còn có thể tóm được hắn một cách đơn giản, vậy thì tu vi của người này chắc chắn vượt xa hắn.

Đàm Hào không dám quay đầu lại nhìn, thậm chí hắn còn không biết mình đã chọc đến người nào, đột nhiên thân hình của hắn biến thành một luồng độn quang, dốc hết sức chạy ra ngoài.

Mặc dù trong lòng của hắn biết rõ, hắn không có khả năng trốn thoát khỏi người kia, nhưng cho dù chỉ là một tia hy vọng, hắn cũng sẽ không từ bỏ.

Nam tử đeo mặt nạ trơ mắt nhìn Đàm Hào dùng độn quang để trốn thoát, dĩ nhiên hắn không có lập tức đuổi theo, trong mắt hắn xẹt qua tia ngạc nhiên, cùng với việc bị chọc giận, suýt chút nữa hắn bị một màn trước mặt này chọc cho nổi điên.

-CMN, lại là một tên Luyện Khí Kỳ!

Thảo nào nam tử đeo mặt nạ tức giận đến như vậy, Tần Tang cũng không nghĩ tới, việc Đàm Hào dốc sức sử dụng độn quang để chạy trốn lại khiến cho tu vi thật sự của hắn ta bị bại lộ, thế mà cảnh giới chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng thứ mười ba.

Nếu sớm biết tu vi của Đàm Hào chỉ là Luyện Khí Kỳ, nam tử đeo mặt nạ đã có thể bắt hắn ta dễ dàng ngay khi ở đảo đá, không cần mất thời gian theo dõi hắn ta lâu như vậy.

Giúp đỡ Đàm Hào che đậy khí tức, chính là cái mặt nạ kì lạ kia.

Đến ngay cả Tần Tang cũng bị hắn ta qua mặt.

Tần Tang đã từng nghe nói đến pháp khí hoặc là pháp chú giúp che đậy khí tức, ví dụ như Độn Linh Quyết, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy kiểu nguỵ trang để khiến bản thân trở thành một cảnh giới cao hơn như thế này, mà lại là pháp khí giúp nguỵ trang rất hoàn hảo.

Cái mặt nạ này rất kỳ lạ, Tần Tang đã là Trúc Cơ trung kỳ rồi mà cũng không thể phát hiện ra sự khác lạ của nó.

Không biết nếu là cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ thì liệu có phát hiện ra không, chỉ có điều, nếu Đàm Hào đã có can đảm tham gia buổi đấu giá cùng với Bí Thị thì chắc hẳn là rất có lòng tin vào công dụng của chiếc mặt nạ này.

Điều này chắc chắn không thể làm khó được ánh mắt của tu sĩ Kết Đan Kỳ, nhưng bọn họ cũng sẽ không hạ mình đi gây chuyện với Đàm Hào.

Kiểu nguỵ trang như thế này, nhìn một phát là biết không thể giúp nâng cao thực lực cho Đàm Hào được.
Bình Luận (0)
Comment