Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 495 - Chương 495: Gặp Lại Bạn Cũ

Chương 495: Gặp lại bạn cũ Chương 495: Gặp lại bạn cũ

Giống như bây giờ, một khi Đàm Hào quyết đấu với một người khác, hắn ta ngay lập tức sẽ bị người ta nhìn thấu bản chất.

Có điều, ở đảo đá này, có quy tắc của Âm Sơn Quan ràng buộc, đám người tu tiên đều rất biết kiềm chế, bình thường sẽ không đi tranh đấu, Đàm Hào cũng không chủ động đi gây chuyện, cho nên hắn ta có thể giấu giếm cho đến tận bây giờ mà cũng không bị lộ.

Bởi vì không thể tiếp tục giữ được mặt nạ, khuôn mặt hắn ta đã hoàn toàn bộc lộ trong tầm mắt của Tần Tang.

Chính xác là Đàm Hào!

So sánh với quãng thời gian khi Đàm Hào ở Khôi Âm Tông thì trông hắn khá thành thục, nhìn già dặn hơn tuổi khá nhiều.

Tần Tang cũng đã bảy mươi tuổi, mà Đàm Hào chỉ ít hơn Tần Tang có vài tuổi, nhưng bề ngoài nhìn giống trung niên tuổi ngoài bốn mươi, thế mà còn tỏ ra già dặn hơn so với Tần Tang.

Đối với những người tu tiên mà nói, đây cũng là chuyện thường tình, nếu như Đàm Hào không thể đột phá lên Trúc Cơ, thì sau khoảng hai mươi năm nữa, tốc độ già đi của hắn ta sẽ rất nhanh, chẳng mấy chốc mà biển thành một ông lão tóc bạc.

Đàm Hào đã hơn sáu mươi tuổi mà không đạt cảnh giới Trúc Cơ, về sau cơ hội đột phá được sẽ rất ít.

So sánh với lúc còn ở Khôi Âm Tông, thì tướng mạo của Đàm Hào không có thay đổi gì quá nhiều, Tần Tang chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra ngay.

Khí thế trước kia trên người Đàm Hào đã không còn, bây giờ trên người hắn Tần Tang chỉ thấy sự tang thương, trong mắt còn không che giấu nổi sự mệt mỏi, khiến Tần Tang không hỏi cảm thấy hoài niệm.

Đám người tu tiên, khi truy cầu Tiên Đạo đã là chuyện hư vô mờ mịt đến cỡ nào, thật ra bọn họ cũng không khác gì chúng sinh đang dãy giụa giữa trời đất tìm kiếm nguồn sống.

Nam tử đeo mặt nạ vẫn đang quát tháo mấy câu, hắn ung dung tự đắc chờ cho Đàm Hào chạy được một đoạn mới đuổi theo. Nhưng khi đuổi theo, hắn nhận thấy bảo vật trên người Đàm Hào giống với vật mà hắn đang có trong tay.

Phía sau nam tử, Tần Tang cũng yên lặng không một tiếng động đuổi theo, trong bóng tối nhẹ nhàng rút ra kiếm Ô Mộc.

Tần Tang vốn định để cho nam tử tìm hiểu bản chất của Đàm Hào, nhưng hiện tại không cần nữa, khi bọn hắn giao đấu, Đàm Hào có lẽ sẽ không chống đỡ nổi mấy chiêu, ngay lập tức sẽ bị nam tử đeo mặt nạ giết chết.

Đàm Hào dùng hết sức phi độn, nhưng vì tu vi hai người chênh lệch quá lớn, cho nên hắn ta nhanh chóng bị nam tử đeo mặt nạ đuổi đến nơi.

-Vù!

Ở phía sau một luồng sức mạnh đánh về phía Đàm Hào, thế như trẻ tre.

Đàm Hào cảm thấy run sợ, thân thể của hắn ta không dám dừng lại một giây nào, vội vàng lấy ra một món pháp khí ném ra phía sau làm lá chắn.

-Ầm!

Tiếng va chạm của kim loại vang lên.

Nam tử đeo mặt nạ phi kiếm phía sau dễ dàng đánh bay tấm lá chắn của Đàm Hào, hắn hơi dừng lại một chút, nhưng ngay sau đó ánh sáng từ thanh kiếm của hắn loé lên, lại tiếp tục đuổi theo Đàm Hào.

Từng món pháp khí đều được Đàm Hào xuất ra, nhưng tất cả đều bị phi kiếm đánh bay hoặc là trực tiếp phá huỷ, hơn nữa khoảng cách giữa hai người không chỉ không xa hơn mà trái lại còn ngày càng thu hẹp lại.

-Tiếp tục chạy đi, để ta xem ngươi còn có thể chạy được bao lâu nữa.

Giọng nói chế nhạo của nam tử đeo mặt nạ vang lên bên tai, Đàm Hào cảm giác được hắn ta đang sắp đuổi đến nơi rồi.

Bị Đàm Hào lừa gạt cả quãng đường dài như vậy, lửa giận trong lòng nam tử khó có thể tiêu tan. Hắn ta mang theo tâm trạng mèo bắt chuột đi bắt Đàm Hào, ý định trêu đùa Đàm Hào cho thật sảng khoái để có thể giải toả nỗi lòng phiền muộn của hắn ta.

Trên gương mặt của Đàm Hào loé lên vẻ ngoan lệ, đột nhiên hắn ta dừng lại độn quang, sau đó bỗng nhiên thay đổi, tay “rào” một tiếng vung lên, một xấp linh phù theo tay hắn được ném ra ngoài.

Chỉ nghe thấy một tiếng rồng gầm thật to.

Bên trong những linh phù này, pháp chú dùng để phong ấn giống hệt nhau, sau khi linh phù bị phá vỡ, bỗng nhiên xuất hiện mười mấy đầu rồng do băng tinh tạo thành đang ngửa mặt lên trời gầm rú.

Vừa gào thét, chúng vừa giương nanh múa vuốt đánh về phía nam tử.

Những Băng Long này khí thế hùng hổ, rất uy vũ tạo nên một Long trận, chúng phối hợp với nhau tấn công nam tử đeo mặt nạ.

Nam tử đeo mặt nạ đã sớm chuẩn bị xong, thân hình của hắn loé lên một cái, ung dung nhàn hạ đâm thẳng vào giữa mười mấy đầu Băng Long, phi kiếm bao xung quanh nam tử chém ra từng đạo kiếm khí sắc bén, mỗi nhát kiếm đều đúng vào điẻm yếu của Băng Long.

Chỉ nghe thấy từng tiếng rồng gầm, cùng với tiếng kêu bất đắc dĩ, từng cái đầu Băng Long đã bị nam tử đeo mặt nạ chém xuống, thân hình vỡ vụn, trở thành từng khối băng vụn, rơi lả tả xuống đất.

Giống như một trận tuyết lớn vào ban đêm.

Cảnh sắc rất đẹp mắt.

Duy chỉ có Đàm Hào là không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp này, thủ đoạn cuối cùng của hắn ta đều đã lôi ra sử dụng hết, vậy mà thậm chí còn không thể gây nên một chút thương tổn nào cho đối phương.

Đây chính là sự chênh lệch giữa Luyện Khí Kỳ và Trúc Cơ.

Hắn ta không có pháp khí và linh phù có uy lực mạnh mẽ; không có công pháp, pháp chú thần bí khó lường; cho nên hắn ta không có khả năng phá bỏ sự chênh lệch này.

Đàm Hào không tiếp tục giãy dụa một cách vô ích nữa, hắn ta ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn về phía tây nam, tầm mắt hắn ta giống như đang xuyên qua đầm lầy, thấy được động phủ của bản thân, cùng với người thân duy nhất đang đợi hắn ta trong động phủ ấy.

Tinh Thần Đan đã mua được rồi, nhưng hắn ta vĩnh viễn không thể đem nó về được.
Bình Luận (0)
Comment