Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 496 - Chương 496: Từ Biệt Mấy Chục Năm

Chương 496: Từ biệt mấy chục năm Chương 496: Từ biệt mấy chục năm

Từ khi Đàm Hào bắt đầu quyết định dựa vào tu vi Luyện Khí Kỳ bước vào chiến trường Cổ Tiên, hắn ta cũng đã nghĩ đến sẽ có một ngày này.

Không đạt cảnh giới Trúc Cơ Kỳ, khi hắn ta ở chiến trường Cổ Tiên đã luôn phải nơm nớp lo sợ.

Nhiều năm qua, nhờ vào sự trợ giúp của mặt nạ này, hắn ta đã có thể đẩy lui được kẻ thù, biến nguy thành an, sống sót ở trong sự nguy hiểm chập trùng của chiến trường Cổ Tiên. Nhưng rốt cuộc mặt nạ cũng không phải là vạn năng, một ngày này rồi cũng sẽ đến.

Trong ánh mắt Đàm Hào không có quá nhiều sự tuyệt vọng, trái lại lại có cảm giác thoải mái và giải thoát.

Đàm Hào buồn bã than thở, yên lặng nói:

-Tiểu Kiệt, đại ca đi trước một bước, giúp ngươi đi trước dò đường…

Tay phải hắn ta cầm một cây chuỷ thủ, đây là chuỷ thủ hắn giữ lại cho bản thân.

Thủ đoạn tra tấn người của Giới Tu Tiên quá nhiều, thậm chí có thể nói là hình phạt khốc liệt nhất nhân gian, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến người ta phải rùng mình. Đàm Hào có thể cảm nhận được sự căm hận của nam tử đeo mặt nạ đối với hắn ta, thà rằng để cho hắn ta tự sát chứ nhất định không thể rơi vào trong tay nam tử kia!

Nếu không thì muốn chết cũng không được, muốn chết cũng không xong!

Đàm Hào đã sớm giác ngộ tư tưởng này!

Không ngờ, Đàm Hào vừa muốn giơ cánh tay lên, đột nhiên hắn ta nghe thấy một tiếng la thảm thiết ở trong đống băng vụn truyền đến.

Tiếng kêu thảm thiết này lại phát ra từ nam tử đeo mặt nạ!

Động tác của Đàm Hào cứng đờ, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Hắn ta tự biết rõ mấy căn linh phù kia của hắn ta không có khả năng khiến nam tử đeo mặt nạ phát ra âm thanh này, trừ phi,…

-Phốc!

Một thanh linh kiếm tinh xảo thon dài màu xanh biếc, mang theo một dòng máu tươi bay từ trong vụn băng ra.

Những giọt máu tươi ấm áp kia gặp được vụn băng, lập tức ngưng kết thành huyết sắc vụn băng, phi kiếm linh hoạt vẫy một cái, lập tức quay ngược trở về.

Sau một khắc.

-Ầm!

Loạn chiến bên cạnh cổ thụ.

Phi kiếm mang theo một cỗ thi thể, ghim chặt trên thân cây.

Trên người cỗ thi thể kia đã phủ lên một tầng băng mỏng, trước ngực hắn ta là hai vết chém còn nguyên máu đỏ tươi trào ra.

Đôi mắt của nam tử đeo mặt nạ mở trừng trừng, không cách nào có thể khép lại, ánh mắt bên trong còn lộ ra một tia hoảng hốt. Hiển nhiên, sau khi nam tử phát hiện hắn ta bị đánh lén, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị linh kiếm giết chết.

Đây chính là điểm lợi hại nhất của Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, năng lực Độn Ảnh Vô Hình.

Nam tử đeo mặt nạ tin chắc rằng bản thân không có sơ hở nào, chỉ chăm chăm đùa giỡn Đàm Hào, hắn ta không nghĩ đến còn có chim sẻ núp phía sau, bị kiếm Ô Mộc tiếp cận mà không biết, khiến hắn ta chết một cách oan uổng.

Khi đối mặt với kẻ địch có cùng cảnh giới, có thể có cơ hội dùng kiếm Ô Mộc tiếp cận đánh lén không nhiều, nhưng đối phó với tu sĩ có cảnh giới thấp hơn, thì phương pháp này lại vô cùng hiệu quả!

Có lẽ không cần đến phù bảo hoặc Thập Phương Diêm La Phiên.

-Vù vù!

Kiếm Ô Mộc giống như ghét bỏ thi thể nam tử đeo mặt nạ, nó ném thi thể nam tử đi, bọc lấy túi Giới Tử của nam tử bay trở về.

Bùn nhão hư thối nhanh chóng ăn mòn nam tử đeo mặt nạ, không lưu lại chút dấu vết nào.

Lúc này, một hình dáng đi ra từ phía sau gốc cây cổ thụ, thu hồi linh kiếm, tiếp nhận túi Giới Tử của nam tử đeo mặt nạ, hắn nhìn thoáng qua, sau đó thất vọng lắc đầu, lại ngẩng lên nhìn Đàm Hào.

Từ việc Đàm Hào đang ở trong hiểm cảnh, đến chuyện đột nhiên nam tử đeo mặt nạ bị đánh lén đến chết, thế cục thay đổi trong nháy mắt. Lúc này, Đàm Hào sao có thể không hiểu, bản thân hắn ta trong cái rủi gặp cái may.

Trên mặt Đàm Hào vẫn giữ nguyên vẻ ngạc nhiên, hắn ta cũng không xác định được, tình huống này đối với hắn ta là tốt hay xấu.

Có thể dễ dàng giết chết nam tử đeo mặt nạ thì chắc chắn thực lực phải rất mạnh.

Bất luận là nam tử đeo mặt nạ hay người thần bí này, bọn họ đều có thể dễ dàng xử lý hắn ta. Chỉ có điều, người lạ này không giống nam tử kia, hắn không có tiện tay giết luôn Đàm Hào, nói không chừng có thể cho Đàm Hào một chút hy vọng.

Đàm Hào cảm nhận được ánh mắt của người kia xuyên qua áo khoác nhìn thấu bản thân hắn ta, hắn ta cảm thấy lo lắng, hai tay vội vàng đưa ra túi Giới Tử của bản thân, khom người nói:

-Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối, ở đây ta chỉ có chút đồ vật, hy vọng tiền bối không ghét bỏ.

Rất lâu sau đó, Túi Giới Tử trên tay hắn ta vẫn không bị lấy đi.

Người thần bí vẫn đứng bất động tại chỗ, cũng không thấy có ý định ra tay giết người.

Điều này khiến cho trong lòng Đàm Hào cảm thấy không yên.

Tần Tang nhìn Đàm Hào một lúc lâu, trầm tư một lát, cuối cùng hắn lựa chọn mở áo choàng ra, lộ ra khuôn mặt thật sự nói:

-Đàm Hào, nhiều năm không gặp, ngươi còn nhớ rõ lão bằng hữu không?

Đàm Hào nghe thấy lập tức sững sờ, hắn ta đột ngột ngẩng đầu, nhìn đến khuôn mặt của Tần Tang.

Trong mắt của hắn ta ban đầu còn có chút mờ mịt, sau đó lập tức bị ký ức xa xưa ập đến, rốt cuộc nhận ra diện mạo của Tần Tang so với vài thập niên trước không có thay đổi nhiều.

-Ngươi là…Tần…

Đàm Hào đưa tay chỉ Tần Tang, ngạc nhiên tột cùng.

Tần Tang gật nhẹ đầu, hắn hơi cảm thán nói ra:

-Từ biệt mấy chục năm, không nghĩ đến hôm nay còn có thể gặp lại, đã lâu không gặp Đàm huynh đệ.
Bình Luận (0)
Comment