Chương 497: Những ngày đã qua
Chương 497: Những ngày đã qua
-Tần…
Đàm Hào mở miệng, nhưng sau một hồi do dự lại nói một câu:
-Đàm Hào kính chào Tần sư thúc...
Tần Tang ngẩn người ra, đột nhiên nhớ tới lúc vừa vào Khôi Âm Tông, Việt Võ đã đặt ra quy tắc cho bọn hắn - căn cứ vào thứ tự nhập môn trước hay sau mà quyết định sư huynh đệ, nếu như ai đột phá Trúc Cơ trước, sẽ thăng cấp thành sư thúc giống như ông ấy.
Bây giờ ngẫm lại nực cười biết bao.
Phàm là người lựa chọn dùng Diêm La Phiên tu luyện, thì không thể đột phá Trúc Cơ, lời của Việt Võ đầy sự dối trá!
Tần Tang bất đắc dĩ nói:
-Đàm huynh đệ, giữa chúng ta còn cần nói chuyện xa cách như vậy sao? Khôi Âm Tông đã bị diệt, chuyện ngày xưa như ảo ảnh trong mơ, hai ta đều đã là người tự do, cần gì để ý đến những quy tắc trong sư môn kia nữa? Ngươi vẫn cứ gọi ta là Tần huynh là được.
Thật ra, lúc ở Khôi Âm Tông, Tần Tang là sư đệ, huynh đệ Đàm Thị nhập môn sớm hơn hắn là sư huynh. Hiện tại, lấy tu vi ra so, Đàm Hào nhất định không dám gọi hắn là sư đệ.
-Tần huynh....
Thấy Tần Tang nói như vậy, sắc mặt Đàm Hào thoải mái hơn rất nhiều, tình cảm ngày trước khiến trong giọng nói hắn có thêm vài phần gần gũi, cảm kích nói:
-May mà gặp được Tần huynh, nếu không bây giờ ta đã là vong hồn dưới tay tên ác tặc kia rồi.
Tần Tang cũng không để tâm đến chuyện đó mà lắc đầu nói:
-Đàm huynh đệ hiểu lầm rồi, thật ra chúng ta gặp nhau không phải chuyện bất ngờ, là do ta đi theo ngươi đến đây. Cái mặt nạ đó của ngươi lợi hại thật, ta cũng không thể nhìn thấu thân phận của ngươi, lúc ở hội đấu giá cảm thấy ngươi có chút quen mắt, sau đó ở Bí Thị nghe được tiếng của ngươi, càng có cảm giác quen thuộc. Phát hiện người này theo dõi ngươi, liền đi theo xem sao, không ngờ thật sự là ngươi.
-Thì ra Tần huynh cũng ở hội đấu giá và Bí Thị, trò hề khi đó của ta cũng bị Tần huynh nhìn thấy rồi.
Đàm Hào cười ngại ngùng, gọi mặt nạ ra cho Tần Tang xem:
-Cái này là ta vô tình có được, nghe nói là dùng xương sọ yêu thú của Yêu Linh hậu kỳ luyện chế mà thành, có thể ngụy trang ra khí tức của Trúc Cơ Kỳ.
Chỉ cần không động thủ sẽ không bị vạch trần.
Những năm gần đây, nhờ có cái mặt nạ này ta mới có chỗ đứng trên chiến trường Cổ Tiên. Có điều, mỗi lần sử dụng mặt nạ đều phải thôi động toàn bộ thần thức để duy trì, vóc dáng của ta khác hẳn so với người thường, muốn dùng pháp khí che dấu đi cũng không có cách nào làm được, thật sự không biết phải làm sao...
So với lần đầu gặp ở U Sơn phường thị, có thể nói rằng Đàm Hào đã thay đổi một trời một vực.
Năm đó hắn gặp chuyện bất bình thì sẵn sàng bênh vực lẽ phải, căn bản không sợ đắc tội với người khác.
Tần Tang muốn mở tiệc rượu để tạ ơn thì bị hắn nhanh nhẹn, dứt khoát từ chối, nói thẳng là hành sự tùy tâm, không mong được hồi báo, Đàm Kiệt đành phải thay hắn giải vây, đủ thấy thiếu niên này kiêu ngạo biết bao.
Tuy rằng bây giờ gương mặt Đàm Hào vẫn có nét hào phóng như trước, nhưng cho dù là ngôn từ hay hành vi đều vô cùng cẩn trọng, không có điểm nào xuất chúng, tâm tư lại trở nên tinh tế, khôn khéo hơn rất nhiều.
Ắt hẳn mấy năm nay đã trải qua không ít gian khổ. Tần Tang âm thầm cảm khái, tò mò hỏi:
-Đàm huynh đệ, Khôi Âm Tông đột nhiên xảy ra biến cố, ta may mắn thoát thân, vốn tưởng rằng sẽ không gặp lại được mọi người nữa, không ngờ hôm nay lại có cơ hội trùng phùng, không biết mấy năm nay ngươi sống thế nào, có bái nhập sư môn nào khác không? Còn có.... Đàm Kiệt sao hắn không đi cùng với ngươi? Chẳng lẽ huynh đệ các ngươi thất lạc nhau sao?
Nghe Tần Tang hỏi, ánh mắt Đàm Hào tối sầm lại, nhìn khắp bốn phía mới nói:
-Nơi này không thích hợp để trò chuyện, ta có một tòa động phủ nằm ở bên ngoài Âm Sơn Quan, Tần huynh nếu không chê thì theo ta về động phủ một chuyến, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Tần Tang không thể từ chối. Hai người dùng độn quang, bay về phía Âm Sơn.
-Năm đó Tần huynh cùng Sử Hồng sư tỷ cùng lúc đột phá tầng sáu, Sử Hồng sư tỷ bị Việt Võ nhận làm đệ tử, huynh lại không biết đi đâu, Việt Võ nói huynh làm quản sự ở ngoại môn rồi, cho đến khi Khôi Âm Tông bị diệt, chúng ta cũng chưa từng gặp lại huynh...
Đàm Hào bắt đầu kể từ chuyện Tần Tang rời khỏi Khôi Âm Tông. Tần Tang gật đầu, thản nhiên nói:
-Đúng vậy, năm đó ta cùng Sử Hồng sư tỷ đi gặp Việt Võ sư thúc, Sử Hồng sư tỷ bởi vì có thiên phú tốt nên bị Việt Võ sư thúc nhìn trúng. Ta cùng những người khác vì thiên phú kém cỏi, bị đuổi khỏi tông môn.
Thật ra Việt Võ nói dối, bọn ta không phải làm quản sự gì hết mà là chịu uy hiếp, bị chưởng môn phái đi làm nhiệm vụ nguy hiểm.
Cũng may là như vậy, lúc ấy ta ở ngoài sơn môn, không bị ảnh hưởng bởi chuyện Nguyên Chiếu Môn phản công, phát hiện có gì đó không đúng liền quyết định bỏ trốn, mới may mắn thoát khỏi ma trảo của Khôi Âm Tông.
Nghe nói Nguyên Chiếu Môn ồ ạt phản công, bây giờ đã chiếm cứ hết sơn môn của Khôi Âm Tông, không biết là năm đó đã xảy ra chuyện gì? Còn các ngươi thoát chết bằng cách nào?
Đàm Hào liếc nhìn Tần Tang một cái, trên mặt có chút do dự, cũng không đáp lại câu hỏi của Tần Tang mà có chút ngập ngừng hỏi:
-Tần huynh đã tách khỏi Khôi Âm Tông, hơn nữa cũng trở thành Trúc Cơ cao thủ... là sau đó mới tu luyện lại tán công, hay là trước giờ vẫn không dùng Diêm La Phiên tu luyện?
-Xem ra, Đàm huynh đệ cũng cảm thấy Diêm La Phiên có điểm không đúng.
Tần Tang vẫn luôn đợi Đàm Hào hỏi về vấn đề này, lập tức hỏi ngược lại.
Đàm Hào tuy rằng chưa đột phá Trúc Cơ, nhưng cũng đã vượt qua Luyện Khí Kỳ tầng thứ mười, không bị luyện thành Khí Hồn, nhất định là đã phát hiện ra bí mật của Diêm La Phiên.