Chương 501: Không thể từ bỏ
Chương 501: Không thể từ bỏ
Tần Tang gật gật đầu thể hiện sự thông cảm với hắn, phần lớn tán tu đều túng quẫn giống như Đàm Hào, cuộc sống của họ cực kì gian khổ, phải bôn ba khắp nơi vì tài nguyên tu luyện.
Sau khi vào trong, Đàm Hào lại di chuyển tảng đá về vị trí cũ, cẩn thận xóa đi dấu vết bên ngoài. Hắn không bố trí cấm chế ở động phủ, nếu cấm chế không đủ mạnh, ngược lại chỉ thêm dư thừa, càng dễ bị tu sĩ khác phát hiện ra.
Sơn động sâu thẳm quanh co, tiếng bước chân vang vọng lại.
Tần Tang theo phía sau Đàm Hào, đi được một đoạn, đột nhiên nghe được phía trước truyền đến tiếng suối nước, lập tức cảm nhận được một chút ấm áp.
Đồng thời linh khí cũng dần nồng đậm hơn, trong khe đá thực vật không cần ánh sáng sinh trưởng rậm rạp, từng cây nối tiếp quấn vào nhau tạo nên một mảng xanh biếc, càng vào sâu càng nhiều, giống như một tấm thảm màu xanh, lại có chút ý vị mùa xuân dạt dào.
Trong động đoán chừng có một cái ôn tuyền, hoàn cảnh xem ra cũng không tệ, có điều linh khí thật sự hơi loãng, với tu vi của Đàm Hào, cũng chỉ miễn cưỡng coi như đủ dùng.
Cuối hang xuất hiện một linh trận phòng hộ, sau khi Đàm Hào mở linh trận ra, có một hang đá được tu sửa vô cùng ngay ngắn xuất hiện trước mắt Tần Tang.
Hai bên bờ của dòng sông ngầm mọc đầy hoa cỏ, chỉ có một chiếc giường đá đơn giản, hẳn là nơi Đàm Hào tu luyện.
Tần Tang không thấy bóng dáng của Đàm Kiệt xuất hiện, lại chỉ nhìn thấy một cái quan tài bằng ngọc nổi lênh đênh ở một chỗ cố định giữa dòng sông.
Thấy cảnh như vậy, trong lòng Tần Tang đột nhiên trầm xuống, quay đầu nhìn về phía Đàm Hào.
Đàm Hào bước chậm lại, đi đến bên quan tài bằng ngọc, bàn tay vuốt ve lên một góc của quan tài, cười tự giễu:
-Tần Huynh, thật ra ta không sợ chết. Ta chết rồi, thời gian mà Đàm Kiệt cách xa ta cũng không quá dài, ở dưới cửu tuyền, huynh đệ chúng ta có thể gặp lại nhau. Lúc đó, trạng thái của đệ ấy nhất định tốt hơn hiện tại rất nhiều, rất nhiều..... Nếu có kiếp sau, ta chắc chắn sẽ khuyên đệ ấy không cần tu tiên.
Trong quan tài ngọc chứa đầy một loại linh dịch gì đó, có một người nằm bất động trong linh dịch, đúng là Đàm Kiệt!
Tần Tang chăm chú nhìn Đàm Kiệt, hắn vẫn còn rất trẻ, giống hệt như trong kí ức của Tần Tang, nhưng đã không còn sức sống như ngày xưa, sắc mắt hắn trắng bệt không có chút huyết sắc, không giống người sống.
Có điều là, Tần Tang quả thật có thể cảm nhận được hơi thở mỏng manh trong cơ thể của Đàm Kiệt, chứng minh hắn vẫn chưa chết, nhưng xem ra so với người chết cũng không khác biệt là bao, bởi vì hơi thở hắn quá yếu ớt như ánh nến trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt.
Đàm Kiệt hiện tại đã là một hoạt tử nhân*!
*hoạt tử nhân: người sống dở chết dở.
-Nhiều năm như vậy rồi....
Giọng nói của Tần Tang có chút khô khốc:
-Đàm Kiệt huynh đệ vẫn như thế này sao?
Đàm Hào gật đầu, buồn bã nói:
-Đúng vậy, đã hơn bốn mươi năm rồi.
Trong thời gian hơn bốn mươi năm qua, Đàm Hào chưa bao giờ từ bỏ Đàm Kiệt, luôn dẫn theo Đàm Kiệt đã thành người thực vật bước đi trên tiên lộ đầy gian nan.
Không chỉ phải tự mình vất vả góp nhặt tài nguyên dùng cho việc tu luyện mà còn phải tìm kiếm cơ hội duy trì sự sống của Đàm Kiệt, tìm linh dược điều trị thương thế của Đàm Kiệt.
Chẳng trách Đàm Hào khó khăn đến vậy!
Tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ mười ba ở trong Tu Tiên Giới không bị coi là tầng thấp nhất, tài nguyên tu luyện cơ bản là không thiếu, ít nhất vẫn có thể thuê được động phủ bình thường.
Nhưng phần lớn tiến tích cóp của Đàm Hào đã dùng trên người của Đàm Kiệt.
Khó trách Đàm Hào vẫn chưa thể lên tới Trúc Cơ!
Trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, Đàm Hào có thể tu luyện tới Luyện Khí kỳ tầng thứ mười ba quả thực không hề dễ dàng chút nào.
Trừ khi Đàm Hào có thể gặp được kỳ ngộ, nếu không căn bản không có khả năng tích lũy đủ tài nguyên mà Trúc Cơ kỳ cần.
Tần Tang nghĩ đến đủ loại chuyện xảy ra ở hội đấu giá và bên trong bí thị, có lẽ tình cảnh này đã xảy ra ở trên người Đàm Hào không biết bao nhiêu lần.
Dốc hết tất cả mọi thứ để đổi lấy từng loại linh dược có thể có tác dụng đối với Đàm Kiệt.
Đàm Hào lấy Tĩnh Thần Đan mà hắn đã đổi được ở bên trong bí thị, mở quan tài ngọc ra, nhẹ nhàng nâng Đàm Kiệt lên, dùng linh lực làm cho Tĩnh Thần Đan tan ra, đút vào trong miệng Đàm Kiệt.
Một viên linh đan mà Đàm Hào liều mạng đổi lấy cũng chỉ khiến cho Nguyên Thần của Đàm Kiệt mạnh lên một chút .
Trước kia là đèn cạn dầu, ngọn đèn yếu ớt tưởng chừng sẽ bị tắt ngay lập tức. Hiện giờ chỉ tăng thêm một giọt dầu bên trong ngọn đèn, giúp nó có thể cháy thêm được một lúc.
Chỉ được vậy thôi, không thể thay đổi bản chất.
Thương tích của Đàm Kiệt dường như không còn cơ hội nào cứu chữa, cũng không có cách nào có thể ngăn cản được Nguyên Thần của hắn bị tiêu tán, không có dấu hiệu thức tỉnh nào. Có thể thấy, thương tích Đàm Kiệt nghiêm trọng đến mức nào.
Trong lòng Tần Tang không tự chủ được dâng lên nỗi thắc mắc, đáng giá sao?
Với tu vi hiện giờ của Đàm Hào, có thể cả đời cũng không thể tìm thấy linh dược chữa khỏi cho Đàm Kiệt. Cho dù có may mắn gặp được thì cũng không mua nổi hoặc là chẳng giành được.
Mà chính con đường tu hành của hắn ta cũng bị chậm trễ.
Kết cục cuối cùng không khó tưởng tượng, chờ đến giây phút cuộc đời của Đàm Hào kết thúc, Đàm Kiệt cũng sẽ chết theo.
Đàm Hào giúp Đàm Kiệt sống thêm mấy chục năm nhưng lại là người thực vật, không có ý thức cũng không cử động được. Mê man vượt qua một đời, cái gì cũng không biết.
Dường như chẳng có chút ý nghĩa nào cả!
Nhưng khi nhìn vẻ mặt của Đàm Hào, có thể thấy rằng hắn ta cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.