Chương 514: Cảm giác
Chương 514: Cảm giác
Bọn họ ước định một năm sau sẽ gặp, thời gian ngắn như thế cũng không kịp trở về Huyền Lô Quan, may mắn Huyền Lô Quan không có chuyện gì, không quay về cũng không sao.
Đến lúc có cổ truyền tống trận ở Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung thì chỉ có thể thành thành thật thật quay về.
Cứu Sử Hồng ra rồi sau đó trực tiếp xuôi nam trở về Thiếu Hoa Sơn, chờ luyện chế xong Hoạt Thi lại lao tới Vô Nhai Cốc, hình như xen kẽ cả Tiểu Hàn Vực, thời gian không còn nhiều lắm.
Cũng may có pháp khí U La Vân này, không thì thời gian đúng thật là hơi gấp.
. . .
Phong Thương phường thị.
Từ Âm Sơn Quan vào Cổ Tiên chiến trường có ba lộ tuyến an toàn, trên mỗi đường đi đều có một thành trấn hoặc là phường thị, vừa vặn ở vị trí song song, khoảng cách khá gần với Âm Sơn Quan.
Phong Thương phường thị chính là một trong số đó.
Mặc dù tên là phường thị nhưng mức độ phồn hoa đã vượt một vài thành trấn rồi.
Phường thị cũng giống như Tây Hoang Trấn, cũng không phải xây ở trong bí cảnh mà là bại lộ ở bên ngoài, chỉ có những ngày như bị đột kích thì mới mở thủ hộ đại trận ra.
Nhưng địa thế của Phong Thương phường thị hoàn toàn khác với Tây Hoang Trấn.
Phong Thương phường thị xây ở trên một ngọn núi, ngọn núi này mọc ra từ trong vũng bùn, không cao lớn lắm, đây cũng là do sự cổ quái của Âm Sơn Quan gây ra.
Phạm vi của thủ hộ đại trận có thể bao phủ cả tòa núi lại, cho nên từ chân núi đến đỉnh núi, tầng tầng lớp lớp xây dựng từng dãy phòng ốc, san sát nối tiếp nhau, dường như không có khe hở.
Có rất nhiều tu sĩ ở Phong Thương phường thị, trên đường có thể nhìn thấy không ít bóng người.
Sau núi, từng dãy tiểu viện trông vô cùng chật chội.
Nơi này không có rừng tu trúc, cũng không có thanh tuyền chảy xuôi, cảnh đẹp gì cũng không có, ưu điểm duy nhất là yên tĩnh.
Thật tình không biết, những tiểu viện này và gần đó lại là bảo địa của Phong Thương phường thị.
Linh lực nơi này vô cùng nồng đậm, có thể làm động phủ tu luyện cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Tiểu viện nhìn như không ngờ tới, thực ra ẩn giấu cấm chế mạnh mẽ, tu sĩ có thể an tâm tu hành ở bên trong, không cần lo lắng an toàn.
Đương nhiên tu sĩ bình thường cũng không thể ở nổi nơi như thế này.
Có một tòa tiểu viện trong đó chỉ có ba gian nhà gỗ, nhìn cực kỳ đơn sơ.
Bên trong chính đường yên tĩnh, không một tiếng động.
Trên giường gỗ có một thanh niên ngồi khoanh chân đang nhập định tu luyện.
Nếu như Tần Tang ở đây thì liếc một cái là có thể nhận ra hắn là Lương Diễn!
Đúng lúc này, hình như Lương Diễn cảm ứng được gì đó, từ trong nhập định bừng tỉnh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài viện, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thực Tâm Trùng!
Từ lúc Khôi Âm Tông hủy diệt, đã rất lâu Lương Diễn không cảm ứng được Thực Tâm Trùng dao động.
Thực Tâm Trùng của Khôi Âm Tông vốn đã còn thừa không nhiều, sau khi tông môn sụp đổ thì cao tầng trong môn hình như đã chết hết, cổ trùng còn thừa cũng không biết lưu lạc đi nơi nào.
Khôi Âm lão tổ lập nên độc cổ chi pháp, luyện Thực Tâm Trùng thành sâu độc, chia làm ba bộ phận là Chủng Cổ, Khống Cổ và Giải Cổ, nếu như không biết Giải Cổ chi pháp, độc cổ do Thực Tâm Trùng gieo xuống sẽ rất khó giải!
Môn độc cổ chi pháp này vô cùng ác độc, ở Khôi Âm Tông là bất truyền chi bí, chỉ có Khôi Âm lão tổ và đại đệ tử đích truyền, hoặc là người được Khôi Âm Tông coi trọng mới có cơ hội học được.
Đệ tử Trúc Cơ bình thường cũng không có tư cách.
Việt Võ không tiếc chậm trễ tu hành của mình, cẩn thận hoàn thành việc Dịch chưởng môn phân phó, xử lý công việc ngoại môn của Khôi Âm Tông nên đã được truyền thụ rồi.
Mặc dù Lương Diễn không có tư cách học môn độc cổ chi pháp này nhưng hắn rất thân cận với Việt Võ, cũng tương đương với nửa đệ tử của Việt Võ, hơn nữa lại thường xuyên giúp đỡ hắn làm việc, là tay trái tay phải của hắn, cho nên cũng từ Việt Võ học được Khống Cổ chi pháp.
Lúc ấy hắn chỉ có Luyện Khí kỳ, người bị Thực Tâm Trùng khống chế kia là tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhưng lại rất khúm núm với hắn, không dám làm trái tí nào.
Sau khi Khôi Âm Tông bị diệt, đại nạn lâm đầu bay riêng phần mình, đệ tử môn hạ vội vàng thoát thân, người sống sót chỉ có vài người. Những người bị Thực Tâm Trùng sâu độc thao túng kia lại nhân họa đắc phúc, thu hoạch được tự do,
Lương Diễn biết rõ người kia, sau khi Khôi Âm Tông bị diệt thì mất tích một cách khó hiểu.
Thực Tâm Trùng sâu độc khủng bố đến mức nào thì chỉ có từng trải qua mới biết, những người kia thật vất vả mới thoát ly khống chế, chắc chắn không muốn giẫm lên vết xe đổ, đều trốn vô cùng kĩ.
Những năm gần đây Lương Diễn một người cũng không gặp được.
Không nghĩ rằng hôm nay đột nhiên lại cảm ứng được Thực Tâm Trùng dao động.
-Qua nhiều năm như vậy nên tưởng người Khôi Âm Tông đã chết sạch, từng người nhịn không được, cũng dám ló đầu sao?
Lương Diễn lạnh lùng cười, cũng không cảm thấy kỳ quái, tu tiên giả không thể mãi vùi ở trong động phủ tu luyện được, bất kể là gặp được bình cảnh hay là thiếu khuyết tài nguyên tu luyện thì đều phải ra ngoài hoạt động, lịch luyện.
Vài chục năm nay Nguyên Chiếu Môn trắng trợn truy sát dư nghiệt Khôi Âm Tông, không hề che giấu ý đồ của mình, đồng thời bọn họ còn có Vô Cực Môn là một trong Bát Tông chính đạo hết sức ủng hộ.
Thậm chí có ma đầu Khôi Âm Tông chạy trốn đến thế lực của ma môn là Thanh Dương Thành ở tận sâu trong phía Đông của Thất Hùng Quan, nhưng cũng bị Nguyên Chiếu Môn bắt lại, treo thi thị chúng.
Việc này ở ma môn đã gây nên sóng to gió lớn.
Nhưng mà Nguyên Chiếu Môn không tùy tiện gây thù hằn, chỉ giết người trong Khôi Âm Tông, hơn nữa bắt nguồn từ ân oán cá nhân của hai bên.