Chương 515: Cạm bẫy
Chương 515: Cạm bẫy
Ma tu vốn trời sinh tính lương bạc, không có ai muốn ra mặt giúp dư nghiệt của Khôi Âm Tông, chỉ làm bộ làm dạng để không cho Nguyên Chiếu Môn không kiêng nể như thế mà thôi.
Lão ma Trúc Cơ Kỳ có tên tuổi hầu như đã bị tru sát hết, cho dù có vài người sống sót cũng bị dọa đến hồn phi phách tán, sống như chuột không dám ló đầu.
May mắn năm đó Lương Diễn chỉ là Luyện Khí kỳ, chưa hề chính thức bái sư nên cũng không dễ thấy. Nếu bị Nguyên Chiếu Môn nhớ thương thì sẽ không thể thoải mái như bây giờ.
Nguyên Chiếu Môn lười làm lớn chuyện vì những tiểu lâu la như bọn hắn.
Những đệ tử Luyện Khí Kỳ không nổi danh giống Lương Diễn, sau khi thoát ly Khôi Âm Tông thì thay hình đổi dạng, chỉ cần làm việc cẩn thận, không bại lộ việc trước kia, có không ít người có thể sống tạm đến bây giờ.
Đương nhiên bọn họ cũng không thể học được môn độc cổ chi pháp kia.
Chắc người này không nghĩ tới sẽ gặp được mình ở chỗ này nhỉ?
Lương Diễn cảm ứng được dao động của Thực Tâm Trùng đang dần dần đi đến.
Hình như người này là vội vàng đến rồi lại vội vàng rời khỏi Phong Thương phường thị, chắc là chỉ đến để tiếp tế mà thôi, có thể thấy được người này cũng cực kỳ thận trọng.
Lương Diễn mắt sáng lên, bình phục khí tức trong cơ thể, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Uy lực mạnh mẽ của Thực Tâm Trùng sâu độc, đến nay Lương Diễn vẫn còn nhớ như in.
Hắn không rõ môn độc cổ chi pháp này có thể có tác dụng đối với Kim Đan hay không, nhưng có thể khẳng định nếu đối phương chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì chắc chắn sẽ biến thành khôi lỗi của mình!
Thực lực càng mạnh càng tốt!
Nghĩ tới đây, trong lòng Lương Diễn nóng lên, trên mặt hiện ra vẻ hưng phấn, nhưng hắn thận trọng đã quen nên không vội vàng quá mức.
Thần thức khóa chặt động tĩnh của độc cổ, Lương Diễn đẩy cửa ra ngoài, bước chân hơi dừng lại, nhìn gian phòng bên phải rồi phất tay mở cấm chế ra, trực tiếp đi vào.
Trong phòng có một mỹ phụ trung niên đang ngồi khoanh chân, chính là Sử Hồng.
Sử Hồng đang tu luyện đột nhiên bị kinh động, mở mắt ra, phát hiện trong phòng có thêm một người nên rất ngạc nhiên, thấy là Lương Diễn thì vẻ mặt mới hoà hoãn, nhưng vẫn âm thầm cảnh giác.
-Thì ra là Lương sư huynh, Lương sư huynh đột nhiên xuất quan, chẳng lẽ có việc gì phải làm sao? Có cần sư muội làm thay không?
Đáy mắt Lương Diễn có vẻ hơi lo lắng, không trả lời vấn đề của Sử Hồng, nhìn chằm chằm Sử Hồng hỏi:
-Ngươi luyện hoá Dịch Hàn Quả rồi sao?
Sử Hồng gật đầu, khổ sở cười nói:
-Đã dựa theo phương pháp mà vị điếm chủ kia nói, luyện hoá linh quả, không lãng phí chút dược lực nào. Đáng tiếc hiệu quả của Dịch Hàn Quả hình như không mạnh như người kia nói, vẫn không phá nổi bình cảnh.
Lúc này tu vi Sử Hồng vẫn dừng lại ở Luyện Khí kỳ tầng thứ tám, bị vây mấy chục năm ở bình cảnh tầng thứ chín rồi nhưng không thể đột phá.
Lương Diễn nhìn chằm chằm Sử Hồng rồi thản nhiên nói: 'Bình cảnh tầng thứ chín là cửa ải khó khăn nhất của Luyện Khí kỳ, năm đó vi huynh cũng phải tốn công tốn sức mới may mắn đột phá.
-Nhưng mà với thiên tư kinh người của sư muội, lại có Diêm La Phiên trợ lực.
Những năm gần đây vi huynh cũng giúp ngươi tìm không dưới mười loại đan dược mà vẫn bị bình cảnh vây khốn, đúng là khiến cho người ta ngoài ý muốn.
Xem ra linh căn cũng không phải vạn năng.
Sử Hồng vô cùng hổ thẹn mà nói:
-Là sư muội ngu dốt, khiến cho sư huynh thất vọng.
Lương Diễn lắc đầu.
-Thất vọng không phải là huynh mà là chính sư muội.
Với tuổi tác và thiên phú của ngươi, nếu như đột phá bây giờ thì vi huynh lại đi tìm một viên Trúc Cơ Đan giúp ngươi, còn có thể có cơ hội Trúc Cơ.
Chậm thêm mấy năm nữa thì sợ là không có chút hi vọng nào.
Ngươi có song linh căn, vốn có Kết Đan chi tư, lại dừng bước ở Luyện Khí kỳ, chẳng lẽ không tiếc nuối sao?
Vi huynh vốn định chờ sư muội đột phá Trúc Cơ rồi sẽ kết thành đạo lữ với sư muội, đến lúc đó hai ta thần tiên quyến lữ, du lịch thiên hạ, thoải mái biết bao?
Không biết sư muội định để cho vi huynh đợi thêm bao lâu?
Bị Lương Diễn chỉ trích ngay trước mặt, Sử Hồng xấu hổ cúi đầu xuống, nhưng ở góc độ mà Lương Diễn không nhìn thấy thì bên trong ánh mắt của nàng tràn đầy hận ý khắc cốt minh tâm.
-Vi huynh đột nhiên nhớ tới một việc, rất nhanh sẽ trở về. Ngươi ở động phủ tu luyện cho tốt, tranh thủ sớm đột phá bình cảnh.
Lương Diễn xoay người đi ra ngoài cửa, sau khi đóng cửa phòng lại, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng rồi lẩm bẩm:
-Tưởng ta không biết tâm tư của ngươi sao? Nếu không phải nhìn ngươi cũng ngoan ngoãn, có thể làm chút ít việc vặt thì sao có thể giữ ngươi đến bây giờ chứ!
Lương Diễn phong bế cấm chế rồi ra khỏi tiểu viện, bóng dáng hơi dừng lại, linh lực loé lên đổi thành áo choàng màu đen, khuôn mặt ẩn bên trong mũ trùm.
Nhìn Phong Thương phường thị, Lương Diễn hơi suy nghĩ một chút, lại lập tức lao nhanh xuống dưới núi.
Lúc này dao động của Thực Tâm Trùng đã rời khỏi Phong Thương phường thị, sau đó tốc độ đột nhiên tăng tốc, có lẽ người kia vận dụng pháp khí hoặc là độn pháp.
Lương Diễn có thể đại khái phân biệt được thực lực của người kia rồi.
Tốc độ cũng không nhanh.
Thông qua điểm này thì tu vi của người kia chắc chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ.
Lương Diễn hi vọng nhất tất nhiên là khống chế một cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ, nếu vậy thì sẽ có thể tới lui rất nhiều hiểm cảnh, có thể giúp mình sưu tập tài nguyên tu luyện tốt hơn.
Trúc Cơ sơ kỳ khá tốt, cũng là một sự giúp đỡ lớn, mạnh hơn Luyện Khí kỳ nhiều.
Nghĩ như vậy, Lương Diễn đã đến dưới chân núi.
Hắn bước chậm lại, do thói quen nên cẩn thận nhìn xung quanh, không phát hiện bất thường thì lặng yên thôi động độn thuật, bóng dáng biến mất tại chỗ, lặng lẽ đuổi theo.