Chương 519: Biển mây
Chương 519: Biển mây
Nhưng với tuổi tác của Sử Hồng, cho dù thiên phú có tốt đi nữa thì có lẽ cuộc đời này cũng sẽ không có hy vọng Trúc Cơ.
Thậm chí nếu tu luyện lại lần nữa thì tới Luyện Khí kỳ tầng thứ tám cũng rất khó, trong quá trình này, Sử Hồng sẽ phải chịu rất nhiều cực khổ, thậm chí đến lúc thọ nguyên sắp hết cũng chưa chắc có thể có tu vi như hiện tại.
Vân Du Tử là dị số, không phải ai cũng có thể như hắn.
Giữ lại tu vi, vẫn bị Diêm La Phiên uy hiếp, tu vi không thể tăng cao, chỉ có thể dậm chân tại chỗ, nhưng bây giờ quay về quê hương hưởng thụ vinh hoa cũng tốt, lấy chồng sinh con cũng tốt, ít nhất quãng đời còn lại có thể an ổn sinh hoạt, giàu có hơn người phàm nhiều.
Sử Hồng không do dự, dứt khoát kiên quyết nói với Tần Tang: 'Ta muốn tán công trùng tu! Trở về thì có thể làm gì chứ? Ngoại trừ tu luyện, cái gì ta cũng không có. Hơn nữa, cha mẹ và người thân đã sớm qua đời, không còn người quen. . . Ta thà chết trên con đường tu hành, cận kề cái chết cũng không hối hận!'
Đối mặt với ánh mặt quyết tuyệt của Sử Hồng, Tần Tang vô cùng thổn thức.
Sử Hồng là người có thiên phú nhất trong bốn sư huynh đệ bọn họ, nếu nàng không ngộ nhập ma tông thì nói không chừng bây giờ đã chạm đến gần Ngụy Đan cảnh rồi, lại trời xui đất khiến mà rơi vào loại kết cục này.
Dưới sự kiên trì của Sử Hồng, Tần Tang hộ pháp giúp nàng tán công, cuối cùng cũng thoát khỏi Diêm La Phiên.
Khi tán công hoàn thành, Tần Tang toàn lực ra tay, ổn định lại khí hải gần như tán loạn của nàng, cũng chỉ có thể giúp Sử Hồng khôi phục lại trình độ này.
Luyện Khí kỳ tầng thứ hai!
Chỉ mạnh hơn tu sĩ vừa bước vào tiên đồ một chút, tâm huyết vô số năm cứ hủy hoại trong chốc lát như vậy.
-Ta đang định xuôi nam. . . Không biết sư tỷ định tu luyện ở nơi nào? Nếu như Sư tỷ muốn về gần quê hương thì ta có thể tiện đường hộ tống sư tỷ trở về.
Tần Tang hỏi.
Sử Hồng lấy lại tinh thần, lau sạch nước mắt, hơi do dự.
Tu vi hiện tại của nàng quá yếu, ở Cổ Tiên chiến trường nguy hiểm tứ phía này thì lúc nào cũng có thể chết, ở trong Tiểu Hàn Vực sẽ an toàn hơn nhiều.
Nhưng chỉ có bên trong Cổ Tiên chiến trường mới có tài nguyên tu luyện phong phú, ở lại nơi này mới có một tia hi vọng.
Đàm Hào bên cạnh đột nhiên mở miệng nói:
-Nếu như không có sư tỷ dốc sức tương trợ, ta và Đàm Kiệt sẽ không thể kiên trì đến bây giờ mà gặp được Tần huynh. Nếu Sư tỷ đồng ý thì hãy lưu lại. Động phủ này ẩn nấp đầy đủ, sư tỷ tu luyện trong động phủ sẽ không có người quấy rầy. Hiện tại Đàm Kiệt đã không cần tiếp tục tiêu hao linh dược, ta cũng có sức tự vệ rồi, chỉ cần có ta ở đây thì sư tỷ không cần lo lắng vấn đề tu luyện, cũng cho ta một cơ hội báo đáp ân tình.
Tần Tang âm thầm gật đầu, hắn nhớ tới tình cảm trước kia mà ra tay cứu người, nhưng không thể mang theo bọn hắn bên người mãi được, cũng không có năng lực đó.
Đàm Hào đồng ý báo đáp Sử Hồng, không thể tốt hơn.
Cảnh giới Sử Hồng còn thấp, cho dù cần đan dược cũng sẽ không cực kỳ trân quý, lấy tu vi hiện tại của Đàm Hào thì hoàn toàn có thể gánh được việc tu luyện của hắn và Sử Hồng.
Dưới sự khuyên bảo thành khẩn của Đàm Hào, Sử Hồng do dự một hồi, cuối cùng đồng ý.
-Đã như vậy, ta cũng nên lên đường rồi. . .
Tần Tang cười ha ha, nhẹ nhàng nói ra, việc hắn có thể làm chỉ có như vậy, còn tương lai của Đàm thị huynh đệ và Sử Hồng như thế nào, chỉ có thể nhìn tạo hoá của bọn họ.
Hắn đã ở Âm Sơn Quan hơn một tháng, sau khi về tông môn có thể còn phải ở đó một khoảng thời gian, xử lý việc vặt trong sư môn, để tránh trễ thời gian hẹn với Vân Du Tử thì phải mau khởi hành.
Không đề cập tới việc Đàm Hào và Sử Hồng cảm ân mời ở lại.
Ba người cùng ra ngoài động phủ, Tần Tang xoay người chắp tay với bọn họ rồi nói:
-Sư tỷ, Đàm huynh, núi xanh còn đó nước biếc còn dài, sau này hữu duyên gặp lại!
Tần Tang gọi U La Vân ra, đang định cưỡi mây lên, đột nhiên bị Sử Hồng gọi lại.
Hắn quay người nhìn Sử Hồng.
-Tần sư đệ. . .
Sử Hồng nhìn chăm chú Tần Tang, môi rung rung, chỉ nói ra bốn chữ.
-Nguyện ngươi thành tiên!
Ngắn gọn mà mạnh mẽ.
Thần sắc Tần Tang giật mình, yên lặng nhẹ gật đầu, xoay người đạp lên U La Vân, bay lên như diều gặp gió, dung nhập biển mây, phá không mà đi.
Đàm Hào và Sử Hồng đưa mắt nhìn theo, mãi đến khi độn quang hoàn toàn biến mất.
. . .
Điều động U La Vân lao vùn vụt trong không trung, vẻ mặt Tần Tang vẫn hơi xuất thần.
Đối với tu tiên giả mà nói, Chúc đạo hữu thành tiên có lẽ là lời chúc phúc tốt nhất nhỉ?
Nhưng tiên dễ tu thành như vậy sao?
Tần Tang điều khiển U La Vân bay lên đỉnh tầng mây, ngẩng đầu nhìn trời xanh bao la, thật lâu không nói một lời.
U La Vân tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã bay ra phạm vi biển mây, Tần Tang thu hồi ánh mắt, vì sợ phiền toái nên ẩn độn quang đi, lặng yên phi hành.
Lúc này, Tần Tang dường như nhớ tới điều gì đó, cúi đầu nhìn Túi Giới Tử.