Chương 526: Thái sư
Chương 526: Thái sư
Có thể nói, Tần Tang chứng kiến nàng từng bước đi lên.
Tần Tang sớm đã biết rõ dã tâm của nàng, năm đó vào cái đêm trước khi hắn rời đi, cũng biết nàng có dự định được ăn cả ngã về không, hắn chấp nhận làm mồi nhử, dụ dỗ thái tử lộ diện, giúp nàng một lần cuối cùng.
Không ngờ rằng, lòng tin của nàng chưa từng mất đi.
Nghiễm nhiên trở thành truyền kì.
Trên phi thuyền, hai người trò chuyện rất vui vẻ, chỉ thiếu điều kết bái thành huynh đệ nữa thôi
Bọn họ tu vi ngang nhau, trao đổi về những điều tâm đắc trong việc tu luyện và chứng minh bản thân, đều có phần thấu hiểu đối phương.
Phi thuyền bay nhanh trong không trung, vậy mà còn phải mất rất lâu mới có thể tới được Hàn gia bảo.
Tần Tang vẫn chưa nhập định tu luyện, cứ nhìn cảnh vật phía bên ngoài phi thuyền.
Mây trắng lững lờ trôi, bầu trời xanh trong.
Đầm nước xuyên qua núi biến đổi thành nhiều hình dạng khác nhau, thôn xóm của phàm nhân chi chít như sao trên trời, những cảnh vật đó đều khác hẳn với ở chiến trường Cổ Tiên, theo tốc độ của phi thuyền mà lướt nhanh qua tầm mắt hắn.
-Hàn đạo hữu.
Tần Tang đột nhiên đứng dậy, trên mặt hiện vẻ áy náy nói:
-Ta nhớ ra còn có một việc rất quan trọng, chỉ e không thể cùng đạo hữu quay về Hàn gia bảo, sau này nếu có cơ hội, thì ta sẽ đến bái phỏng.
Hàn gia chủ nhạc nhiên, vội vàng lên tiếng giữ hắn lại:
-Tần đạo hữu có việc gì quan trọng mà đi gấp như vậy? Tần đạo hữu có ơn cứu mạng ta, mà ta lại suýt lấy oán trả ơn, còn chưa kịp nhận tội với Tần đạo hữu. Huống hồ còn có việc của Chân Minh....
Tần Tang chậm rãi lắc đầu.
-Ở Cổ Linh Sơn, Tần mỗ chỉ là góp chút sức lực nhỏ bé, Hàn đạo hữu không cần xem đó là ơn cứu mạng gì đâu.
-Hơn nữa việc này ta cũng không trách Hàn đạo hữu, năm ấy ngươi chỉ dẫn ta đến U Sơn phường thị, từ đó bước vào tiên đồ, vậy đã là cơ duyên người khác cầu mong còn chẳng được.
-Tần mỗ thật sự có việc quan trọng, ngày sau lại đến Hàn gia quấy rầy một phen, cùng Hàn đạo hữu nâng chén trò chuyện vui vẻ mới được.
-Về chuyện của Chân Minh, cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, chân tướng như thế nào, thì cũng không còn quan trọng nữa....
Hàn tông chủ nghe xong có chút đăm chiêu, trầm ngâm chốc lát, nhìn Tần Tang một lúc, mới nói:
-Ta hiểu, nhưng mà trong lòng Chân Minh có ý đồ bất chính, phải cho Tần đạo hữu một lời giải thích. Tần đạo hữu cứ việc yên tâm, ta sẽ xử lý việc này thỏa đáng. Cho dù như thế nào, ơn nghĩa của Tần đạo hữu, Hàn mỗ sẽ không bao giờ quên, sau này Tần đạo hữu có gặp việc gì phiền phức, chỉ cần truyền tin đến đây, Hàn mỗ nhất định dốc sức giúp đỡ!
Tần Tang gật đầu, vươn người nhảy lên trên phi thuyền, rồi nói:
-Hàn đạo hữu, sau này gặp lại!
-Sau này còn gặp!
Hàn gia chủ chắp tay từ biệt, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hô lớn về phía bóng dáng của Tần Tang:
-Tần đạo hữu, Đại Tùy chưa từng dời đô, Đế Đô vẫn nằm ở chỗ cũ.
. . . . . .
Vào ban đêm.
Ở Đế Đô của Đại Tùy, nhà nhà đốt đèn.
Tần Tang đứng trên một đỉnh núi ở phía bắc Đế Đô, quan sát đô thành hùng vĩ.
Hắn phát hiện, quy mô của Đế Đô hiện giờ so với lúc hắn rời đi ít nhất cũng phải lớn hơn gấp đôi, đến Triều Thánh Sơn ở ngoại thành trước đây, cũng đã bị tường thành bao bọc ở bên trong.
Độ phồn thịnh hơn hẳn năm xưa nhiều.
Chỉ mười năm ngắn ngủi, từ một thành trì bị chiến loạn phá hoại, phát triển đến trình độ như bây giờ.
Hàn gia chủ khen ngợi tài năng của Nữ Đế, cũng không phải lời sáo rỗng.
Đột tiêng có tiếng gió thổi qua, xuất hiện một bóng người mắt thường khó có thể nhìn thấy được, như một cơn gió mát bay tới, rõ ràng là một loại độn thuật, người này không phải là cao thủ võ lâm, mà là người tu tiên.
Tần Tang thu hồi ánh nhìn, cúi đầu nhìn người đi tới.
-Xin hỏi trước mặt có phải là Tần tiền bối không?
Người này dừng lại trước mặt Tần Tang, nhìn Tần Tang một cái, liền vội vàng khom người hành lễ.
-Ngươi là?
Tần Tang đánh giá người này.
Nhìn gần thì thấy tướng mạo hắn khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, để râu như sơn dương, nhìn giống một nho sinh, tu vi không cao, chỉ mới tới Luyện Khí Kỳ tầng mười một, mặc một thân áo gấm, hào hoa phú quý khác thường.
-Khởi bẩm tiền bối, vãn bối là đệ tử của Hàn gia, gia chủ hiện nay là tộc thúc của vãn bối....
Nho sinh tự thuật lai lịch, rồi lấy ra một phong thư, hai tay dâng cho Tần Tang.
-Gia chủ lệnh cho vãn bối đem phong thư này giao đến tận tay tiền bối và còn nói vãn bối bẩm báo lại với tiền bối.
-Năm ấy, đệ đệ ruột của Chân Minh không đủ tư chất, Chân Minh muốn hai năm sau đó, sẽ mượn cơ hội nội môn thu nhận hộ vệ, để cho đệ đệ này của hắn tiến vào nội môn làm việc, sợ bị người khác thay thế, cho nên mới dối trên gạt dưới, làm ra loại hành vi bỉ ổi như vậy.
-Gia chủ đã xử lí theo quy định trong tộc.
-Kẻ ác phải đền tội.
-Mặt khác, cũng đem hậu nhân của hắn phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi Hàn gia bảo, mặc cho chúng tự sinh tự diệt.
Tần Tang vừa nghe nho sinh kể lại, vừa mở thư ra xem.
Đây là một phong thư do Hàn gia chủ tự tay viết, trên thư là vài lời cảm kích cùng với xin lỗi hắn, đồng thời mời Tần Tang đến Hàn gia bảo làm khách.
Tần Tang cất thư đi, chắp tay nói với nho sinh:
-Làm phiền đạo hữu đã phải đến đây một chuyến, cũng mong đạo hữu thay ta chuyển lời đến Hàn gia chủ, nói Tần mỗ cảm tạ Hàn chủ giúp ta chủ trì công đạo, nếu lúc nào rảnh rỗi, sẽ sắp xếp thời gian đến thăm.
-Vãn bối tuân lệnh!
Nho sinh dừng một lúc, thấy Tần Tang cũng không dặn dò thêm chuyện gì khác, liền tự hiểu mà rời đi.