Chương 527: Hoàn cảnh của cố nhân
Chương 527: Hoàn cảnh của cố nhân
Đại Tùy, phủ Thái Sư.
Đã là nửa đêm, đèn đuốc trong thư phòng vẫn sáng rực như cũ, một lão nhân mái tóc trắng xóa đang ghé vào bàn viết nhanh, trên bàn phía trước mặt hắn, văn thư đã chất chồng thành núi nhỏ.
Lão nhân buông bút, thổi khô nét mực, gấp giấy lại ngay ngắn, rồi bỏ vào bao thư.
Lúc này, ông ta đột nhiên nhíu mày, bắt đầu ho khan dữ dội, ông dùng tay che miệng, ngăn chặn tiếng ho khan, không muốn để cho người bên ngoài nghe thấy, mất một lúc lâu mới miễn cưỡng trở lại bình thường.
-Đúng là năm tháng không buông tha cho ai mà!
Lão nhân nhẹ nhàng xoa xoa thắt lưng, rồi ngồi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:
-Trĩ Nương, thay mấy ngọn nến đi, rồi pha một chén trà tỉnh thần....
-Kẽo kẹt
Một vị phu nhân đã cao tuổi bưng trà đẩy cửa tiến vào, ánh mắt vừa nhìn thấy sắc mặt của lão nhân, liền phát hiện ra manh mối, đau lòng nói:
-Lại ho? Nói ông xin triều đình vài viên đan dược, ông lại không muốn đi! Cứ cố gắng chịu đựng như vậy cũng không phải là cách! Không phải là ông nói triều đình nhìn các ông đến mức phát phiền, nên muốn từ quan quy ẩn mà, tại sao mỗi ngày vẫn còn quan tâm đến nhều việc như vậy?
Lão nhân nhấp một ngụm trà, sắc mặt tốt lên được một chút, vỗ vỗ lên tay bà ấy, buồn bã nói:
-Muốn từ quan, cũng phải chờ lão phu hoàn thành việc Tiên Đế nhờ vả, để còn dễ bề ăn nói với vong linh của Tiên Đế, rồi mới tính tiếp được. Cơ nghiệp mà Tiên Đế cùng với các đồng liêu của ta khổ công gầy dựng, tuyệt đối không thể để nó rơi vào thảm kịch suy tàn, chỉ có thể nhẫn nại làm việc cho triều đình vài năm. Đợi sau khi xong việc, chúng ta sẽ về quê bà ẩn cư, không màng thế sự. Đại Tùy dù hưng thịnh hay suy vong, cũng không liên quan gì đến lão phu nữa.
-Quay về Cổ Linh Sơn làm gì!
Bà giúp lão nhân xoa bóp bả vai:
-Kí ức của ta về lúc nhỏ đều là cực khổ, khi các người phái binh tấn công, còn bị bắt lại, suýt nữa... may mà được ông cứu ra, mới có thể sống những ngày an ổn, ông ở nơi nào, thì nơi đó chính là nhà của ta. À đúng rồi, cha của ông không phải an táng ở Thúy Minh Sơn sao? Chi bằng đến Thúy Minh Sơn đi, phong cảnh ở nơi đó cũng rất đẹp....
Nói xong, bà quay đầu lại nhìn thư phòng phía sau một cái.
Rất kì lạ, linh bài của Ngô gia chỉ có một cái, không thờ ở từ đường, mà lại thờ trong thư phòng.
Càng kì quái hơn đó chính là, trên linh bài chỉ ghi Ngô Ách Ba, không giống tên người.
Bên cạnh linh bài, còn đặt một cuộn tranh, mấy năm nay vẫn luôn được đặt ở đó, chưa từng mở ra, chỉ thấy phu quân dập đầu, chẳng thấy ông ấy thắp hương.
Làm phu thê nhiều năm như vậy, phu quân cũng chưa từng nói với bà thân phận của người này.
Mấy đứa con đều bị phu quân ra lệnh phải dập đầu với bức tranh, tò mò hỏi, thì ông cũng chỉ nói là tiên sinh của mình. Có hỏi là vì sao chỉ dập đầu mà không thắp hương, thì ông nói rằng tiên sinh phúc duyên thâm hậu, nhất định có thể trường sinh bất lão.
. . . . . .
Lão nhân này chính là Ngô Truyền Tông, năm xưa là ăn mày, hiện giờ là quan bái Thái sư.
Nghe phu nhân nhắc về Thúy Minh Sơn, Ngô Truyền Tông lập tức nhớ đến cố nhân, suy nghĩ thất thần, thì thầm nói nhỏ:
-Không biết tiên sinh lúc này đang ở nơi nào? Đã thành tiên hay chưa?
Trong phòng bỗng vang lên tiếng nói:
-Còn chưa đến bảy mươi tuổi, sao lại khiến bản thân lao lực thành ra thế này rồi?
-Ai đó!
-Người đâu....
Trong phòng đột nhiên xuất hiện người lạ, sắc mặt của Ngô phu nhân đầy hoảng hốt, lập tức hô lớn gọi hộ vệ đến cứu giá, lại bị Ngô Truyền Tông ngăn lại.
Bà kinh ngạc nhìn phu quân của mình, lại phát hiện vị phu quân quyền cao chức trọng, trên mặt từ lâu đã không còn để lộ ra chút vui buồn gì, lúc này đây vẻ mặt lại vô cùng kích động, thậm chí còn thoáng thấy trong viền mắt của ông có nước mắt ẩn hiện!
-Tiên sinh!
Ngô Truyền Tông bỗng nhiên đứng dậy, trước ánh mắt tràn đầy kinh hãi của Ngô phu nhân, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất:
-Tiên sinh, là người sao? Truyền Tông trước khi chết rốt cuộc cũng có thể gặp người lần cuối!
Tiếp đó, Ngô phu nhân chợt cảm thấy hoa mắt, một bóng người xuất hiện trước mặt bà.
Nhìn người này, vô cùng trẻ trung, trông diện mạo chỉ mới hơn hai mươi tuổi, có điều khí chất của hắn lại khiến cho người khác chỉ cần nhìn lần đầu tiên liền có ấn tượng sâu sắc, thật sự không dám đối đãi với hắn như người trẻ tuổi bình thường.
Ngô phu nhân há hốc miệng, ngây người ra.
Bà đột nhiên nhớ lại, người trong bức họa kia, chính là trông như thế này đây!
Lúc ly biệt, khi đó hắn mới hai mươi tuổi, Ngô Truyền Tông thì mười chín tuổi, đều đang tuổi thiếu niên hăng hái.
Giờ đây quay về, hắn vẫn là thiếu niên, còn Ngô Truyền Tông đã bạc trắng mái đầu.
Tần Tang nhìn thấy hành động xuất phát từ tận đáy lòng của Ngô Truyền Tông, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng đỡ Ngô Truyền Tông đang quỳ rạp trên đất đứng dậy, thấy nước mắt ông đã rơi đầy mặt.
-Mau đứng lên!
Tần Tang cũng bị cảm xúc của Ngô Truyền Tông làm cho cảm động, vỗ nhẹ lên bờ vai của ông, trong đầu có ngàn vạn điều muốn nói, lại không biết bắt đầu từ đâu.
-Nghe nói ngươi đã là Thái sư đương triều, lên điện được mang kiếm, lạy vua không cần xưng tên, ngay cả trước mặt của đương kim Thánh Thượng cũng không phải quỳ, sao lại quỳ trước một người sơn dã nhàn rỗi....
-Tiên sinh!
Ngô Truyền Tông nắm chặt lấy hai tay Tần Tang, kiên quyết nói:
-Không có tiên sinh, sẽ không có Truyền Tông ngày hôm nay! Tiên sinh chính là cha mẹ tái sinh của Truyền Tông, công ơn tái sinh, đương nhiên là đáng để ta quỳ.