Chương 529: Vô duyên
Chương 529: Vô duyên
- Ngươi đã làm rất tốt!
Tần Tang đối với Tần gia không có chút cảm tình, nhưng đã chiếm cứ nhục thân của Tần Tam Oa nên phải nhận phần nhân quả này, vì để yên tâm nên mới nhờ Ngô Truyền Tông thay hắn chăm sóc cho người thân của Tần Tam Oa.
Ngô Truyền Tông lại coi lời nói của Tần Tang như là thánh chỉ, biến Tần gia từ một nông hộ trở thành một gia tộc quyền thế, không thể nào tốt hơn được.
Tần Tang vốn chỉ định gặp lão bằng hữu một chút rồi rời đi ngay nhưng nhìn thấy vẻ mặt không nỡ của Ngô Truyền Tông cùng với Ngô phu nhân hình như đang muốn nói gì đó lại thôi, lại nghĩ đến hành trình tìm tu tiên ngày xưa của mình thì đành trầm giọng nói:
-Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy rồi, tu tiên không hề tốt đẹp như các ngươi tưởng tượng, ta tự lo cho mình còn không xong nên không thể thu nhận đồ đệ, chỉ có thể đưa bọn hắn đến một nơi an ổn một chút tự mình khổ tu. Đời sau của Ngô gia nếu có tâm hướng về Tiên Đạo thì có thể đưa bọn hắn tới, ta sẽ đo lường thiên phú của bọn hắn một chút. Đương nhiên, cuối cùng có thể tự luyện thành hay không còn phải hỏi nguyện vọng của chính bọn hắn.
Hắn không có tinh lực, cũng không có năng lực bảo vệ bọn họ.
Cho dù trong đám hậu bối này có người có linh căn, thì việc nhiều nhất hắn có thể giúp chỉ là chỉ cho họ đường đến Hàn gia bảo đường mà thôi, tương lai đạt được bao nhiêu thành tựu thì còn phải phụ thuộc vào chính bọn hắn.
Do dự một chút, Tần Tang lại nói:
- Hậu bối của Tần gia cùng Bạch gia đang ở bên trong Đế Đô cũng có thể cùng gọi đến.
Để Ngô Truyền Tông đi triệu tập hậu bối, Tần Tang nghĩ nghĩ rồi lấy ra một khối bạch ngọc, chế thành mấy khối ngọc bội.
Sáng canh tư.
Đột nhiên Thái Sư Phủ ồn ào hẳn lên.
Mười thiếu niên thiếu nữ đang từ trong mộng đẹp lại bị kéo ra, vốn là đang âm thầm chửi rủa, nhưng khi nhìn nơi đến là Thái Sư Phủ thì lại đột nhiên phấn khích dị thường, cùng nhau ríu rít.
- Chắc là Thái sư đại nhân triệu kiến, thảo nào cha mẹ ta lại vội vã như vậy...
-Không biết nửa đêm gọi đến có chuyện gì quan trọng? Chẳng lẽ gia gia thấy được tài hoa của chúng ta nên muốn trọng dụng?
-Tại sao chỉ có người của ba nhà chúng ta?
-Tần huynh văn thao võ lược, nhất định là được Thái sư nể trọng, đầu tiên phải chúc mừng Tần huynh rồi...
. . .
-Tiên sinh, mọi người đã đến đông đủ.
Ngô Truyền Tông đến trước cửa nhẹ giọng bẩm báo nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời, trong nháy mắt mặt biến sắc vội vàng đẩy cửa đi vào.
Thì thấy ánh nến vẫn đung đưa trong phòng, nhưng người đã biến mất.
Trên bàn đặt một cái bình ngọc và ba miếng ngọc bội màu trắng.
Giọng nói của Tần Tang đột nhiên vang lên bên tai.
-Truyền Tông, những hậu bối này không có linh căn tuy vô duyên với Tiên Đạo nhưng chưa hẳn là một chuyện xấu.
-Bình đan dược này hãy thay ta đưa đến cho Thủy Hầu Tử, ta không thể gặp được hắn.
-Những ngọc bội này đều có cấm chế do ta lưu lại mỗi nhà các ngươi đều có một viên, nếu như trong nhà có họa diệt môn thì hãy nhỏ tinh huyết lên trên ngọc bội, sẽ có thể kích hoạt được lực lượng trong cấm chế cứu gia tộc khỏi cơn nguy khốn.
-Nhớ kỹ vật này chỉ dùng được một lần liền sẽ bị phá hủy, vả lại chỉ có huyết mạch của ba nhà các ngươi mới có thể kích phát cấm chế, không được dựa vào nó mà làm xằng làm bậy. Coi như đây là sự giúp đỡ cuối cùng ta lưu lại cho các ngươi.
-Truyền Tông, lần này từ biệt, e rằng sẽ khó mà gặp lại, ngươi phải tự chăm sóc cho bản thân mình...
Thanh âm giọng nói dần dần tiêu tán.
-Tiên sinh!
Ngô Truyền Tông quỳ xuống đất khóc rống, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng ngẩng đầu về hư không kêu to:
-Tiên sinh! Trước khi chết Tiên Đế đã lưu lại thánh dụ, linh cữu không vào Hoàng Lăng mà mai táng ở Triều Thánh Sơn! Tiên Đế luôn chuyên cần chính sự, một đời kham khổ, chưa hề kết hôn, cũng không có đời sau. Người ta từng nói người mà nàng ấy yêu hẳn phải là một người nam tử có ý chí kiên cường giống như nàng ấy ...
Một lúc lâu sau, trong hư không truyền đến một tiếng than thở,
- Ta đã biết...
Ngô Truyền Tông lộ ra vẻ mặt vui mừng, ngã ngồi trên đất.
……
Triều Thánh Sơn.
Tòa Hoàng gia Thánh Sơn này tương truyền đã từng có tiên nhân dừng chân.
Không ai dám xông vào cấm địa trên núi.
Dưới chân núi Triều Thánh Sơn có một tấm Vô Tự Bia cô độc mà đứng sừng sững ở đó.
Núi cao ngàn thước, có thể hái nhật nguyệt.
Ở nơi này có thể quan sát Đế Đô, cũng có thể ngước nhìn trời xanh, cùng tiên nhân đối mặt.
Đột nhiên, trước Vô Tự Bia xuất hiện một bóng người đi trên con đường mòn, không biết người này vượt qua được vô số cấm vệ phòng hộ bằng cách nào, một tay cầm bình rượu, một tay cầm ly rượu, bước đi từng bước đến trước Vô Tự Bia.
Hắn đã đứng bất động trước bia rất lâu.
Người này chính là Tần Tang.
Nghĩ đến đêm trước ngày lên đường không biết trời cao đất rộng, mượn chi dụ của Triều Thánh Sơn để thể hiện ý chí một lòng cầu tiên của mình, Tần Tang lẩm bẩm nói:
-Ngươi vẫn còn nhớ rõ sao... May mắn từ đầu đến cuối ta cũng chưa bao giờ quên, nếu không thì làm gì còn mặt mũi trở về gặp ngươi?
Mở bình rượu ra, mùi rượu xông vào mũi, tiên nhưỡng Thanh Hồng Tửu quả là danh bất hư truyền.
Tần Tang rót ra một chén rượu, đặt ở trước Vô Tự Bi, nói khẽ:
-Kính ngươi một chén! Chúc mừng ngươi đã thực hiện được mộng tưởng, lấy thân nữ nhi, đăng quang vương vị, lưu lại truyền thuyết thiên cổ nhất đế. . . Tiên Đạo so với ta tưởng tượng còn hơn rất nhiều, nhưng ta sẽ không bỏ cuộc. Ta hi vọng ngươi ở dưới Cửu Tuyền có thể chúc phúc cho ta ...