Chương 530: Trường sinh
Chương 530: Trường sinh
Tần Tang cầm bình rượu lên uống một ngụm lớn, lại phát hiện cho dù đã phong ấn linh lực trong khí hải nhưng nhục thân Trúc Cơ kỳ vẫn có thể dễ dàng chống lại tửu lượng.
Đứng dậy, đi ngược về hướng lúc nãy.
Lúc đầu, đi lại rất nặng nề, sau đó lại sải bước.
Gió mát đi theo, trăng sáng làm bạn.
. . .
Thúy Minh Sơn.
Trời vừa hửng sáng, nhiều tín đồ đã lên núi từ sáng sớm để dâng hương cầu phúc.
Tiệm bánh bao ở Tam Vu Thành vẫn còn đó, chủ tiệm hiện giờ là cháu của người chủ trước nên đương nhiên không thể nhận ra Tần Tang. Bánh bao thịt vẫn ngon như cũ, Tần Tang ăn như gió cuốn, rồi lại đi tới Thúy Minh Sơn tìm một chỗ không người hiện thân.
Dọc theo những con đường trên núi trong trí nhớ, mười bậc lên núi, hắn lại kinh ngạc khi thấy Thanh Dương Quán đã được tu sửa đổi mới hoàn toàn.
Tảng đá khắc 'Thanh Dương Quán' trên cửa vẫn còn đó, nhưng nét chữ đã được tô lại một lớp sơn mới, cánh cửa gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo cũng đã được thay mới lại.
Tần Tang nảy sinh tò mò đi vào trong quán, đưa mắt nhìn quanh lại phát hiện cách bày biện không có thay đổi gì nhiều so với hình ảnh trong trí nhớ, nhưng tường của đạo quán đều được xây mới bằng gạch xanh, có thể thấy được hương hỏa của Thanh Dương Quán so với trước đây có vẻ thịnh vượng hơn nhiều.
Đúng lúc này, một hán tử nhà nông dìu một bà lão từ trong Thanh Dương Điện đi ra, không đứng lại mà quay đầu liên tục cảm ơn vị đạo trưởng.
Cảnh tượng này thật quá đổi quen thuộc.
Quần áo của họ tuy không cao sang nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ. Tuy không giàu có nhưng cũng không áo rách quần manh giống những nạn dân kia, tuy xanh xao vàng vọt nhưng cũng không có ký sổ.
Trên đường đi, Tần Tang cưỡi ngựa xem hoa, nhưng cũng có thể nhìn ra được quang cảnh của Đại Tùy ngày nay rất khác so với mấy chục năm trước, Nữ Đế quản lý Đại Tùy rất tốt, rất phát triển.
Tần Tang mặc trên người một trường bào pháp khí đơn giản, linh quang nội liễm, nhưng có thể thấy được chất liệu không hề tầm thường, cộng thêm tính tình lãnh đạm của Tần Tang, thoạt nhìn cũng không phải là người bình thường.
Hai mẹ con sợ va phải Tần Tang nên cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài, trước khi rời khỏi Thanh Dương Quán còn có chút lo lắng quay đầu nhìn về phía Tần Tang.
Tần Tang chú ý tới từng động thái nhỏ của bọn họ, nghĩ lại liền hiểu rằng bọn họ sợ mình sẽ gây bất lợi cho Thanh Dương Quán.
Xem ra các đạo sĩ trong quán rất được lòng người.
Tần Tang nóng lòng bước đến phía trước Thanh Dương Điện, khi đẩy cửa điện ra lại không khỏi thất vọng.
Giống như trước đây, bên trong Thanh Dương Điện có rất nhiều bệnh nhân ngồi yên lặng, chờ được chẩn bệnh.
Tuy nhiên, người xem bệnh lại là một đạo sĩ trẻ khoảng hai mươi tuổi, không có lão đạo sĩ.
Minh Nguyệt không ở đây.
-Công tử ngài đến đây là muốn dâng hương hay là chữa bệnh. . .
Một tiểu đạo sĩ mới mười hai mười ba tuổi, chắc là đồ đệ hoặc là trợ thủ đang giúp một người phụ nữ cố định lại chân bị gãy vội vàng chào hỏi, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dạng của Tần Tang lại đột nhiên giống như là nhìn thấy quỷ.
Đôi mắt trợn trừng còn khuôn mặt thì lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Tần Tang trong lòng hơi dao động
-Tiểu đạo sĩ, ngươi biết ta sao?
-Sư. . . Sư phụ. . .
Tiểu đạo sĩ đột nhiên quay đầu lại hướng về phía vị đạo sĩ trẻ tuổi, vội vàng hô lớn một tiếng.
Tiếng hét này thu hút mọi ánh mắt trong Thanh Dương Điện.
Mọi người không khỏi hoài nghi nhìn Tần Tang.
Tần Tang mặt mũi tỏ ra vô tội dang hai tay lên, biểu thị hắn là người trong sạch không bắt nạt trẻ con.
-Căng thẳng khoa trương như vậy làm gì? Thanh Tĩnh Kinh niệm phí công rồi sao?
Vị đạo sĩ trẻ tuổi đang bắt mạch cho một ông lão nhìn qua, vẻ mặt bất mãn khiển trách một câu.
-Sư phụ. . . Hắn. . . Hắn là. . .
Tiểu đạo sĩ một tay chỉ Tần Tang, gấp đến mức mặt đỏ đến mang tai không nói được trọn câu.
Vị đạo sĩ trẻ tuổi khẽ nhíu mày nhìn theo ngón tay tiểu đạo sĩ, khi thấy Tần Tang thì sắc mặt đột nhiên biến sắc, trên mặt lộ ra vẻ kinh nghi.
-Lão tiên sinh, xin chờ một chút…
Vị đạo sĩ trẻ tuổi do dự một chút rồi đứng dậy bước nhanh đến trước mặt Tần Tang, chắp tay, dò hỏi :
-Bần đạo là Lý Ngọc Phủ, xin hỏi công tử họ gì.
-Ta họ Tần. . .
Nhìn biểu hiện của bọn họ, Tần Tang ít nhiều cũng có thể đoán được một chút nên không e ngại nữa mà hỏi thẳng:
-Ngươi và Minh Nguyệt là quan hệ như thế nào?
Bị Tần Tang hỏi ngược lại trên mặt Lý Ngọc Phủ lộ vẻ kinh ngạc, giọng điệu có chút khó tin,
- Minh Nguyệt đạo trưởng chính là tiên sư, ngài chẳng lẽ là. . . Tần sư bá?
-Tiên sư?
Trái tim Tần Tang chùng xuống, giọng nói có chút khô khốc,
-Minh Nguyệt hắn đã. . .
Lý Ngọc Phủ thần sắc nặng nề gật gật đầu.
-Ôi….
Tần Tang thở dài một hơi, phát hiện bệnh nhân trong đại điện đều đang nhìn chằm chằm về phía bên này, có thể là do tò mò vì sao Thanh Dương Quán lại có một người sư bá trẻ tuổi như vậy.
Tần Tang lắc đầu nói với Lý Ngọc Phủ:
-Ngươi đi làm việc trước đi, lát nữa chúng ta nói chuyện sau.
-Đệ tử tuân lệnh!
Tần Tang nói gì Lý Ngọc Phủ nghe nấy, quay lại tiếp tục chẩn đoán nhưng rõ ràng không thể tập trung được nữa, đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền hỏi Tần Tang:
-Tần sư bá, chút nữa sẽ còn có thêm nhiều người đến khám bệnh nên có thể phải mất đến vài canh giờ mới có thể kết thúc. Chi bằng để Cảnh Thiên đưa ngài ra phía sau điện nghỉ ngơi trước có được không?
-Cũng được!
Tần Tang gật gật đầu, đi theo tiểu đạo sĩ vào trong hậu điện của Thanh Dương Quán. Thấy tiểu đạo sĩ có chút câu nệ với hắn nên mở miệng hỏi:
-Ngươi tên là Cảnh Thiên sao?