Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 531 - Chương 531: Ghi Khắc

Chương 531: Ghi khắc Chương 531: Ghi khắc

Tiểu đạo sĩ gật gật đầu, khẩn trương trả lời:

-Hồi bẩm tổ sư bá, lúc sư phụ nhặt được đệ tử là vào giữa đêm hè, khi ấy có đom đóm bay lượn đầy trời cho nên mới gọi đệ tử là Cảnh Thiên.

Tần Tang À một tiếng rồi lại hỏi:

-Linh vị của Tịch Tâm đạo trưởng cùng Minh Nguyệt cung phụng ở đâu?

-Tại Tổ Sư Điện. . .

Nơi gọi là Tổ Sư Điện thực ra vô cùng đơn sơ, chỉ bày biện ba cái linh vị.

Vân Du Tử, Tịch Tâm cùng Minh Nguyệt.

Nhất mạch của Thanh Dương Quán bắt đầu từ Vân Du Tử, mà Vân Du Tử chỉ là một dã đạo sĩ xuất gia giữa đường, tự học thành tài, không hề có sư phụ cho nên trong môn chỉ có chút ít người, nhìn qua vô cùng đơn bạc.

Tần Tang nhờ Cảnh Thiên giúp đỡ lấy linh vị của Vân Du Tử xuống, lấy nhang ở bên cạnh thắp trước linh vị của Tịch Tâm và Minh Nguyệt mỗi người một cây rồi cúi đầu bái lạy.

-Các ngươi đều đi rồi...

Tần Tang dùng thanh âm nhỏ đến mức không thể nhận ra, nhẹ nói.

Hắn thất thần ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, những kí ức trước kia ùa về, sau khi tới thế giới này hắn đã trải qua quãng thời gian nghèo khổ nhất ở Thanh Dương Quán, nhưng đó cũng là khoảng thời gian mà hắn vui sướng nhất.

Vô ưu vô lự, tự do tự tại.

Ba ‘đạo sĩ’ của Thanh Dương Quán bây giờ chỉ còn lại mình hắn.

Tịch Tâm đạo trưởng là thân xác phàm nhân, nếu như sống đến bây giờ thì chắc đã hơn trăm tuổi, Tần Tang đã có chuẩn bị tâm lý nhưng hắn không ngờ là Minh Nguyệt lại ra đi vội vàng như vậy.

Bên cạnh ba cái linh vị có một cái hộp gỗ, Tần Tang tìm thấy bức chân dung của chính mình trong đó, người ký tên là Minh Nguyệt.

Mở hết bức chân dung ra, Tần Tang lãnh đạm cười một tiếng.

Trong bức chân dung, áo choàng của hắn nhàu nát toàn thân chỉ có màu xám, trên tay cầm một viên đá đang chăm chú nhìn bầy chim bay trên trời, trên tay dồn sức sẵn sàng, hình như sắp sửa có được một bữa ăn ngon.

Bức chân dung vô cùng sống động, giống như đúc, thảo nào Lý Ngọc Phủ và tiểu đạo sĩ vừa nhìn liền nhận ra hắn.

……

Mặt trời từng chút từng chút lên trên cao.

Cảnh Thiên chuẩn bị làm cơm trưa nên vào hỏi Tần Tang thích ăn gì.

-Làm bát cháo tạp đi.

Tần Tang nói.

. . .

Mãi đến khi chạng vạng tối Lý Ngọc Phủ mới xem xong bệnh nhân, hắn vội vàng đi tới,

-Vãn bối chậm trễ, xin Tần sư bá thứ tội.

Tần Tang giống như cười mà không cười nhìn hắn,

-Là ai bảo ngươi gọi ta là sư bá?

Lý Ngọc Phủ không ngờ Tần Tang lại hỏi như vậy, liền 'A' một tiếng,

-Là sư phụ ra lệnh.

Tần Tang lắc đầu cười, năm đó hắn không chính thức bái sư, cũng có thể Tịch Tâm đạo trưởng nhìn ra được tâm tư của hắn không ở đây nên cũng chưa từng đề cập tới việc nhận đệ tử.

Cái gọi là chi ngôn của sư huynh chỉ là để lừa đảo chiếm tiện nghi của Minh Nguyệt mà thôi.

Không ngờ hắn vẫn luôn nhớ.

-Đã gọi là sư bá vậy tại sao ở trên này lại không đặt linh vị của ta?

Tần Tang hỏi lại.

Lý Ngọc Phủ vội vàng đáp:

-Sư phụ nói sư bá ngài đi cầu tiên, khẳng định có thể đắc đạo thành tiên, trường sinh bất lão nên để cho đệ tử khắc ghi ngài trong lòng là được rồi...

Tần Tang 'Ừm' một tiếng.

Xem ra, đêm hôm đó hắn giả chết cũng không thể qua mắt được Tịch Tâm đạo trưởng.

Nghĩ vậy, hắn liền chủ động kể lại hành tung của mình khi đó rồi hỏi:

-... Về sau ta đi tới Thúy Minh Sơn, được biết đạo trưởng cùng Minh Nguyệt đã đi xa. Ta đã phái thuộc hạ đi nhiều nước để tìm kiếm nhưng vẫn không thể tìm được. Không biết bọn họ đã ở đâu? Họ quay lại đây lúc nào?

Lý Ngọc Phủ nói.

-Sau khi Sư tổ cùng sư phụ rời khỏi Thúy Minh Sơn, đã đi thuyền xuống dưới Giang Nam và đi chu du khắp nơi, trên đường đi cũng chữa bệnh và cứu người mãi cho đến khi Vu Lăng Giang lập nên Thần quốc mới quay trở lại.

-Lúc áy là lúc bệnh dịch đang hoành hành ở Thần quốc, bọn họ không màng đến an nguy của bản thân thi dược chẩn bệnh, thậm chí không tiếc để bản thân bị nhiễm dịch bệnh để tìm được phương thuốc chính xác, cứu được vô số người.

-Người dân địa phương biết ơn ân đức của sư tổ và sư phụ, đã lập nên một cái miếu Vạn gia, đến nay vẫn nhận hương hỏa thờ cúng.

-Đệ tử cũng là người của Thần quốc, mất cha mẹ từ khi còn trong tã lót rồi được sư phụ thu nhận.

-Khi sư phụ tuổi tác đã cao lại nghĩ đến cố hương, liền đưa các đệ tử của mình trở lại Thúy Minh Sơn để phục hưng lại Thanh Dương Quán ...

Lời nói của Lý Ngọc Phủ rất êm tai, Tần Tang nghe đến mê mẩn.

Khó trách vẫn luôn không thể tìm thấy sư đồ Tịch Tâm, thì ra bọn họ đã đi xa như vậy, Thần quốc nằm ở đoạn cuối của Vu Lăng Giang.

Khi Lý Ngọc Phủ nói về miếu Vạn gia thì giọng điệu của hắn vô cùng tự hào.

Tần Tang từ tận đáy lòng cũng rất kính nể những việc thiện và sự kiên trì của Tịch Tâm sư đồ, bọn họ từ đầu đến cuối chưa từng quên mất tâm niệm của chính mình. Miếu Vạn Gia là nơi họ xứng đáng được hưởng.

Hắn không khỏi nghĩ rằng chỉ cần tế tự không dứt, hương hỏa không đoạn, Tịch Tâm đạo trưởng cùng Minh Nguyệt sẽ dần trở thành Thần Minh trong lòng bách tính địa phương, sẽ vĩnh viễn được ghi khắc.

Đây phải chăng cũng là một loại trường sinh?
Bình Luận (0)
Comment