Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 532 - Chương 532: Đạo Thống

Chương 532: Đạo thống Chương 532: Đạo thống

- Về sau, không cần đặt linh vị Thái sư tổ của ngươi...

Tần Tang cầm linh vị của Vân Du Tử đưa qua đưa lại.

Mới đầu Lý Ngọc Phủ hơi nghi ngờ, nhưng sau đó dường như hiểu ra chuyện gì đó, vẻ mặt hoảng sợ:

- Chẳng lẽ Thái sư tổ...

Lý Ngọc Phủ vẫn nhịn không hỏi, nhưng hắn vẫn nhớ rõ ràng, sư phụ từng nói rất nhiều lần, Tần Tang sư bá chỉ lớn hơn sự phụ gần hai tuổi.

Bây giờ đã hơn bảy mươi tuổi, bề ngoài lại vẫn trẻ trung như thời niên thiếu.

Chỉ có một khả năng.

Sư bá đã thành tiên thật rồi.

Nhưng Lý Ngọc Phủ không thể nào ngờ được, vậy mà Thái sư tổ cũng thành tiên!

Chuyện này sư phụ và sư tổ chưa bao giờ nhắc đến, có lẽ bọn họ cũng không biết.

Tần Tang gật đầu cười, nói đùa:

- Ta cũng không nghĩ tới, Vân Du Tử tiền bối lại bước vào Tiên Đạo sớm hơn ta. Vài năm trước, ngoài ý muốn ta gặp được tiền bối, may là từng xem bức họa của tiền bối, nên nhận ra ngài ấy. Hiện tại lão nhân gia sống rất tốt, các ngươi lại bày linh vị, không phải là đang rủa hắn chết sớm sao?

Lý Ngọc Phủ hốt hoảng đón lấy linh vị, vẫn còn hơi khó mà tin được. Trong cả Thanh Dương Quán, tính cả Tần Tang mới có sáu người, vậy mà lại có hai tu tiên giả.

- Hóa ra Thái sư tổ cũng giống sư bá, cũng làm tiên...

Tần Tang lắc đầu, đành giải thích lần nữa:

- Không dám vọng xưng là thần tiên, ta chỉ có thể được coi là người tu tiên, người nắm giữ lực lượng mạnh mẽ... Khó khăn Vân Du Tử tiền bối phải trải qua gấp mấy lần ta, bảy mươi tám tuổi mới bước lên Tiên Đạo, trăm tuổi lên Trúc Cơ, người có được thành tựu như vậy ở Tu Tiên Giới gần như là không có ai. Nguyên nhân trong đó, chính là tín niệm của tiền bối, vĩnh viễn không từ bỏ. Tuy Tịch Tâm đạo trưởng và Minh Nguyệt là người phàm, nhưng lại được vạn nhà cúng tế, dân chúng cung phụng, chuyện này không thể không nói đến sự chỉ dẫn của tiền bối. Chỉ mong người đời sau như các ngươi đừng quên...

- Dạ!

Lý Ngọc Phủ nghiêm túc hành đại lễ:

- Đệ tử xin nghe theo lời dạy bảo của sư bá.

Cảnh Thiên cũng vội vã làm theo.

Tần Tang nhìn hai thầy trò trước mặt, thầm gật đầu trong lòng. Lý Ngọc Phủ không chỉ thông minh sáng suôt, mà nhân phẩm cũng rất tốt.

Mặc dù hắn đứng ở Tổ Sư Điện, nhưng thần thức vẫn luôn bao trùm khắp Thanh Dương Điện, yên lặng quan sát hành động, cử chỉ của hai thầy trò.

Sau một lúc, dường như Tần Tang thấy khung cảnh ngày xưa đang được tái hiện lại.

Những người đến Thanh Dương Điện khám bệnh, đều là dân chúng quanh đó, không ai xem thường Lý Ngọc Phủ còn nhỏ tuổi, tất cả mọi người đều rất tôn kính hắn.

Bất luận giàu nghèo, thầy trò Lý Ngọc Phủ đều đối xử như nhau.

Nếu người bệnh thật sự không có tiền trị bệnh, chọn cách ghi nợ, Lý Ngọc Phủ cũng không tỏ ra khó chịu dù chỉ một chút, sổ sách của hắn mặc dù không dày bằng Tịch Tâm đạo trưởng, nhưng cũng xếp thành chồng.

Tất cả việc làm đều xuất phát từ trái tim, tự nhiên như thế.

Nếu không nhờ Tịch Tâm đạo trưởng và Minh Nguyệt dạy dỗ cẩn thận, chắc chắn không thể làm được.

Nếu là giả bộ, không thể lừa gạt được ánh mắt của Tần Tang. Mặc dù tâm cơ Lý Ngọc Phủ kín đáo, nhưng Cảnh Thiên vẫn còn là một đứa bé, không thể giả bộ hoàn hảo như vậy được.

Tịch Tâm đạo trưởng và Minh Nguyệt đã có người kế tục!

Tần Tang thực sự rất vui.

Cùng với đó, hắn có thể cảm nhận được, khi Lý Ngọc Phủ và Cảnh Thiên nhìn hắn, ở tận sâu trong ánh mắt, có một sự thấp thỏm chờ mong.

Loại ánh mắt này, hắn rất quen thuộc.

Trước khi tiếp xúc với Tu Tiên Giới, khi gặp được tu tiên giả, ánh mắt hắn cũng như vậy.

- Đưa tay ra đây, ta sẽ xem thiên phú của các ngươi...

Tần Tang nói.

Tần Tang cảm niệm Tịch Tâm đạo trưởng và Minh Nguyệt, nếu thầy trò Lý Ngọc Phủ có chút thiên phú, tất nhiên hắn sẽ chỉ dẫn bọn họ.

Nhưng mà, trong lòng Tần Tang hiểu rõ, chuyện này có khả năng rất nhỏ. Lớp người sau của ba đại gia tộc ở đế đô, không một người nào có linh căn, đây là việc rất bình thường.

Lý Ngọc Phủ mừng rỡ, vội vươn tay. Cảnh Thiên còn lơ ma lơ mơ, nhưng biết chắc chắn đây là chuyện tốt.

- Dạ?

Ngón tay Tần Tang để lên cổ tay Lý Ngọc Phủ, nhìn Lý Ngọc Phủ bằng ánh mắt kinh ngạc, sau đó lại đặt lên cổ tay Cảnh Tiên, sau khi kiểm tra một lúc, do dự đứng lên.

Hai thầy trò không dám làm phiền, lo lắng nhìn Tần Tang.

Quả thật hơi ngoài dự đoán của Tần Tang. Hắn không ngờ, vậy mà Lý Ngọc Phủ lại mang linh căn, không những thế, lại còn là loại thiên phú tốt nhất, Thủy Mộc song linh căn.

Giống với Sử Hồng sư tỷ!

Đáng tiếc Cảnh Thiên không có linh căn, không thể tu luyện.

Khi xem xét thiên phú của bọn họ, Tần Tang cũng thuận tay xem Cốt Linh của Lý Ngọc Phủ, hai mươi lăm tuổi.

Tuổi này mới bước chân vào con đường tu tiên, hơi chậm một chút, nhưng bằng thiên phú song linh căn của hắn, nếu không ngừng tu hành, không đi đường vòng, vẫn có hy vọng lên Trúc Cơ.

Tần Tang dùng thân phận của mình, chắc chắn có thể để Lý Ngọc Phủ bái nhập Thiếu Hoa Sơn.

Nhưng mà gần đây bản thân Tần Tang còn đang vật lộn ở Trúc Cơ kỳ, lo ngược lo xuôi, chuyện có thể làm cũng có hạn, không thể tự mình chỉ điểm, nhiều nhất chỉ có thể giúp hắn an tâm tu luyện trong sư môn, không bị bắt nạt.

Thứ hai, xem ngược lại nguồn gốc, giữa Vân Du Tử cà Lý Ngọc Phủ còn có quan hệ sư thừa, nếu hắn trực tiếp dẫn Lý Ngọc Phủ đến Thiếu Hoa Sơn, dường như có chút vượt quá chức phận.

Tần Tang lại nghĩ đến, ở Âm Sơn Quan, khi Vân Du Tử cảm thán tình cảm thâm hậu của huynh đệ Đàm Hào, tựa hồ giọng điệu còn có ý khác, không biết có phải là nhớ tới Tịch Tâm đạo trưởng hay không, có ý muốn thu đồ đệ chăng?
Bình Luận (0)
Comment