Chương 533: 600 tuổi
Chương 533: 600 tuổi
Nếu Vân Du Tử thật sự muốn thu đồ đệ, Lý Ngọc Phủ là người thích hợp nhất!
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tang hơi chuyển động, đưa ra quyết định.
Để Lý Ngọc Phủ dẫn Cảnh Thiên đi nghỉ ngơi trước, sau đó nói cho hắn tình hình thực tế.
Lý Ngọc Phủ biết được tình huống trong đó, khỏi phải nói, là vẻ mặt vui vẻ, nhưng đáy mắt lại chứa vài phần lo lắng, nhịn không được hỏi:
- Sư bá, Cảnh Thiên thật sự không thể đi theo đệ tử, tu luyện cùng đệ tử ư?
Tần Tang 'Ừ' một tiếng:
- Không có linh căn, không thể tu tiên, đây là sự tàn khốc của Thiên Đạo.
Trong thời gian ngắn, Lý Ngọc Phủ vừa vui vừa lo, nghe thấy Tần Tang sẽ không thu hắn làm đồ đệ, càng thất vọng hơn.
Tần Tang nói:
- Ta sẽ để lại cho ngươi một công pháp tu tiên và vài món pháp khí phòng thân. Tạm thời, ngươi cứ ở Thúy Minh Sơn, tự mình tu luyện, chờ sau khi ta hỏi Vân Du Tử tiền bối, nếu hắn đồng ý tự mình chỉ bảo cho ngươi, sẽ đến đưa ngươi gia nhập Tiên Môn. Sư môn của Vân Du Tử tiền bối là Thái Ất đan tông, là một môn phái mạnh phía chính đạo, ở Tu Tiên Giới cũng là môn phái hàng đầu. Nếu có thể bái nhập Thái Ất đan tông, đó chính là phúc duyên rất lớn của ngươi…
Trước khi đến tầng thứ sáu Luyện Khí kỳ, yêu cầu với linh khí thiên địa cũng không quá khắc khe.
Thúy Minh Sơn cũng là một nơi có linh khí, linh khí tụ lại, tàng phong nạp thủy, phong thủy cực tốt, hoàn toàn có thể đáp ứng được yêu cầu tu luyện của Lý Ngọc Phù.
- Nhưng...
Giọng điệu Tần Tang thay đổi, nghiêm giọng nói:
- Trước đó, ta có một yêu cầu, ngươi phải làm được.
Sắc mặt Lý Ngọc Phủ căng thẳng, nghiêm túc nói:
- Xin sư bá phân phó.
Tần Tang rất vừa lòng với thái độ của Lý Ngọc phù, gật đầu nói:
- Bước lên con đường tu tiên, thì phải cắt đứt trần duyên. Trước khi tu tiên, ngươi phải tiếp tục truyền thừa Thanh Dương Quán, đây là trách nhiệm mà ngươi không thể trốn tránh. Tâm tính Cảnh Thiên khá tốt, nhớ dạy dỗ cho tốt, đừng chặt đứt đạo thống tại thế tục.
Thanh Dương Quán nhất mạch, khởi nguồn từ Vân Du Tử, nhưng đem truyền bá, làm đạo thống của sư môn phát triển đến như hiện tại đều là nhờ Tịch Tâm đạo trưởng. Bao nhiêu năm như vậy, nó ngưng tụ tâm huyết cả đời của Tịch Tâm đạo trưởng và Minh Nguyệt.
Nếu cắt đứt truyền thừa, vậy thật quá đáng tiếc!
Lý Ngọc Phủ ghi nhớ lời Tần Tang ở trong lòng, thề sẽ nghiêm túc truyền thừa đạo thống của sư môn, làm đạo thống của Thanh Dương Quán phát triển rực rỡ.
Tần Tang lấy ra cuốn 'U Minh Kinh toàn bản' mua ở U Sơn phường thị, đưa cho Lý Ngọc Phủ. Trong bản công pháp này có những pháp chú cơ bản, đều được lựa chọn kỹ lưỡng, đủ để Lý Ngọc Phủ nghiền ngẫm trong một thời gian dài.
Ngoài ra, Tần Tang còn chọn vài món pháp khí trong đống pháp khí không dùng đến từ túi Giới Tử, đưa cho Lý Ngọc Phủ phòng thân.
Trong đó, tốt nhất Phi Thiên Toa, có thể dùng thay cho U La Vân, nếu không may gặp nguy hiểm có thể dùng để chạy trốn, Lý Ngọc Phủ có thể dùng đến Trúc Cơ kỳ.
- Nếu đã gọi ta một tiếng sư bá, cứ xem mấy thứ này như là quà gặp mặt ta tặng cho ngươi.
Tần Tang không khỏi cảm khái nói:
- Điều kiện của ngươi bây giờ, so với của ta khi vừa bước chân vào tiên đồ, tốt hơn rất nhiều. Nhớ kỹ, khi tu luyện, nhất định không được lười biếng. Vân Du Tử tiền bối không thích người lười biếng...
Lý Ngọc Phủ không ngừng gật đầu:
- Đệ tử nhất định chăm chỉ khổ luyện!
Sau đó, Tần Tang giảng qua 'U Minh Kinh', rồi lại nói rõ một vài điều cần biết trong Tu Tiên Giới cho Lý Ngọc Phủ một lần.
- Sau khi cảm ứng được linh lực, có thể dùng Dưỡng Tủy Thang phụ trợ tu luyện...
- Ngươi không phải là đứa trẻ, không cần ta phải dạy cho ngươi về thế đạo hiểm ác nữa, Tu Tiên Giới cũng không khác gì so với phàm giới, cá lớn nuốt cá bé, ngươi lừa ta gạt. Ngươi mới vào tiên đồ, thực lực còn thấp, nhớ kỹ mọi việc phải điệu thấp, không nên thể hiện trước mặt người khác, tránh đưa tới tai họ. Nếu gặp phiền toái không giải quyết được, có thể mượn tín vật của ta, tới Hàn gia ở lân cận cầu cứu, không cần ngại...
- Lần sau gặp, ta sẽ nói chuyện của ngươi với Vân Du Tử tiền bối, ngươi cứ chịu khó chờ ở Thanh Dương Quán.
Sau khi tế bái Tịch Tâm đạo trưởng và Minh Nguyệt, Tần Tang từ chối lời mời ở lại của thầy trò Lý Ngọc Phủ, khởi hành trong đêm. Trong ánh mắt lưu luyến của hai thầy trò, đạp mây mà đi, bay tới Thiếu Hoa Sơn.
Dọc đường đi, Tần Tang luôn giữ dáng vẻ đăm chiêu, chậm chạp không nhập định.
Lần trở về Đại Tùy này, có tiếc nuối, có hoài niệm, có vui mừng...
Đủ loại cảm xúc, cứ thế từ trong lòng tràn ra.
Nhưng một cơn gió nhẹ, gợn lên những làn sóng trên mặt ao.
Cuối cùng, Tần Tang từ từ nhắm hai mắt lại, gió yên sóng lặng.
Cảnh còn người mất.
Chấm dứt quá khứ.
......
Thiếu Hoa Sơn.
Sư môn ở ngay trước mắt, nhưng Tần Tang không dừng lại, bay thẳng qua Thiếu Hoa Sơn, tiến vào Vân Thương đại trạch.
Bước vào vùng thủy vực hoang vắng, sau khi quan sát cẩn thận, Tần Tang không tiếng động mà hiện ra thân hình, thi triển thủy độn chi pháp, lặng lẽ đi sâu vào trong.
Không do dự lặn xuống đáy hồ.
Nơi đây linh khí loãng, dưới hồ cực kỳ hoang vu trống trải.
Bên trên lớp bùn thật dày, những cây rong dài chen lại thành một đám, Tần Tang linh hoạt như cá, bơi qua đám lá rong, đi tới vị trí trong trí nhớ.
Cuối cùng, bóng dáng Tần Tang hơi dừng lại, ánh sáng trong mắt chợt lóe, quan sát bốn phía.
So với nơi khác, chỗ này không có gì kỳ lạ. Cho dù Tần Tang dùng thần thức tìm từng tấc từng tấc một, cũng không cảm thấy một chút khác thường nào.
Linh Tuyền và Cửu Huyễn Thiên Lan, bị Tần Tang giấu ở nơi đây!