Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 560 - Chương 560: Huyết Vũ

Chương 560: Huyết vũ Chương 560: Huyết vũ

Chuyện Khổng Tân chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi.

Vân Du Tử không ngừng tự giễu, hắn vốn dĩ không mưu cầu cao siêu gì, có được linh dược chữa thương là quan trọng nhất, có thể thuận lợi đạt được mục đích là tốt rồi.

Ai có thể ngờ rằng, hắn vì tìm đường đi an toàn ổn thỏa, ngược lại biến thành ác nhân tâm địa độc ác.

Nhưng may là lấy được các loại bảo vật Hàn Kim Khoáng Mẫu nên cũng không lãng phí thời giờ. Thiêu hủy thi thể hai người Khổng Tân xong, Tần Tang và Vân Du Tử mang tinh thần phấn khởi, ngay lập tức khởi hành.

Từ hang ổ Hổ Dực Điêu đến cấm chế tầng thứ hai còn cách khoảng mấy chục dặm, hai người cẩn thận từng li từng tí, hữu kinh vô hiểm đi tới trước cấm chế.

Trước mặt bọn họ bị ngăn cản bởi vô vàn dị quang. Dị quang vắt ngang phía trước, trên dưới trái phải tràn ngập vô hạn, như một bức tường ánh sáng ngăn chặn con đường phía trước.

Màu sắc dị quang biến ảo chập chờn, tựa như đám mây ngũ sắc ngả xuống nơi chân trời, cực kỳ sặc sỡ.

Cảnh sắc tuyệt đẹp, làm người mê say.

Nhưng ai mà ngờ rằng loại dị quang này chính là vẻ ngoài của cấm chế thượng cổ, bên trong cực kỳ nguy hiểm, đã thôn phệ vô số tính mệnh tu tiên giả.

Tu Tiên Giới sớm đã xác thực, dị quang rộng lớn như vậy, hẳn là phát ra từ một cấm chế thượng cổ, có thể tưởng tượng một khi cấm chế bị phát động uy lực sẽ khủng bố cỡ nào.

May mắn, ở chỗ này cổ cấm chế rất ổn định, đã trải qua vô số năm tháng, biến hóa không lớn, trước đó đã thăm dò đường đi vào cốc, hiện tại vẫn an toàn.

Nơi bắt nguồn của dị quang, từng khe hở màu đen như ẩn như hiện, giống như vết rạn nứt trên ngọc lưu ly, chằng chịt khắp nơi.

Đường đi đến tầng thứ hai ẩn tàng trong số vết nứt này.

Hai người quan sát bốn phía, xác định không có nguy hiểm, thân hình hiện ra.

Chỉ có vài con đường có thể bình an đi qua cổ cấm chế, đổi thành khác thời điểm, có thể sẽ có người đồng hành, nhưng hiện tại Vô Nhai Cốc đang rất loạn, tu sĩ có năng lực đến nơi này không nhiều, xung quanh không có những người khác thì cũng bớt đi phiền phức.

Vân Du Tử cầm bản đồ so sánh, chỉ vào một vết nứt thô nhất trong đó, nói:

-Chính là cái này!

Đi vào khe nứt trong cấm chế, xung quanh dị quang chói mắt, cảm giác bản thân như đang đi trong cầu vồng.

Nhưng cầu vồng này tượng trưng cho nguy hiểm, Tần Tang đi phía sau Vân Du Tử, cẩn thận dọc theo vết nứt đi về phía trước, không dám có bất kỳ động tác dư thừa nào.

Trong khe cũng không phải là an toàn tuyệt đối.

Chỗ nguy hiểm đều được đánh dấu trên bản đồ, bọn họ đã sớm có chuẩn bị ứng phó.

Thuận lợi đi đến lối ra khe nứt, Vân Du Tử xoay người nhìn qua, Tần Tang ngầm hiểu, lấy pháp khí ra, ẩn thân đứng bất động trong chỗ tối, hướng mắt nhìn Vân Du Tử đi ra bên ngoài.

Không thể nào có mai phục trong khe, trừ khi kẻ đó nắm chắc một đòn giết chết bọn hắn, vì chỉ cần một tia linh lực cũng đủ để chạm vào cấm chế, sẽ dẫn đến bị cấm chế phản kích.

Nếu có tặc tử mai phục thì sẽ chỉ có thể ở lối ra.

Tần Tang tại chỗ đợi một hồi, Vân Du Tử đi rồi quay lại, đã xác định được phía trước không có mai phục, lúc này hắn mới từ từ ra khỏi cấm chế.

Cảnh sắc tầng thứ hai Vô Nhai Cốc về cơ bản khá giống tầng thứ nhất.

Chỉ là trên không trung Huyết Vân áp xuống gần hơn, khiến cho người ta cảm thấy một loại áp lực không tả nổi, phía cuối tầm mắt, có rất nhiều dị quang lóng lánh hoặc là sương mù đủ loại màu sắc.

Những thứ này vừa nhìn đã biết không phải tốt lành gì, chúng xuất hiện dày đặc hơn tầng thứ nhất rất nhiều.

. . .

Có núi đá trọc lốc, hoàn toàn là do từng khối đá trắng chồng chất mà thành, trên núi không có bất cứ cây cỏ gì.

Ở xung quanh có không ít núi đá tương tự như vậy, giống như những nấm mồ nhấp nhô, thực sự là một cảnh tượng hoang tàn.

Vân Du Tử đứng trên núi đá, khí tức có vài phần hỗn loạn nhưng không vội điều tức, mà ngưng mắt nhìn phía xa, sắc mặt mơ hồ lộ vẻ lo lắng.

Tần Tang thì không thấy tăm hơi đâu cả.

Đột nhiên, ánh mắt Vân Du Tử sáng lên.

Đằng xa có một ánh kiếm như sao chổi xé ngang bầu trời, lao nhanh đến, trong chớp mắt rơi xuống núi đá, bóng dáng Tần Tang hiện ra với vẻ hơi chật vật.

-Tần lão đệ thế nào, không có bị thương chứ?

Tần Tang ngự kiếm tới, gót chân đứng vững, thở dốc vài tiếng, lắc đầu nói:

-Những con Âm Thú này rất khó đối phó, may là tiền bối đã dụ phần lớn đi trước.

Nơi này chính là bên trong tầng thứ hai Vô Nhai Cốc.

Bọn họ đi dựa vào đánh dấu trên bản đồ, ban đầu cũng khá thuận lợi, nhưng đi tới khúc sau thì đánh dấu trên bản đồ lại càng lúc càng mập mờ khó hiểu, rất nhiều chỗ đều viết bằng ngữ điệu không chắc chắn, bọn hắn chỉ có thể tự mình suy đoán, khó tránh khỏi gặp phải nguy hiểm.

Cũng may tu vi bọn họ không thấp, hơn nữa tính cảnh giác rất cao, mỗi lần đều có thể biến nguy thành an.

Lần này là nguy hiểm nhất, bọn họ vô ý xâm nhập vào một hang ổ của Âm Thú, hai người vội vàng không kịp chuẩn bị, chưa cả tụ lại đã bị đàn Âm Thú tách ra, đành phải ước định một nơi gặp lại, sau đó tự mình phi độn.

Sau khi tách ra, Tần Tang ngược lại càng có thể thoải mái chân tay, xuất Hoạt Thi và Thập Phương Diêm La Trận ra , tiêu diệt xong một đàn Âm Thú, hắn phát hiện Âm Thú sau khi chết sẽ chỉ biến thành âm khí, không để lại bất kỳ thứ gì, hắn cũng không chần chừ mà ngay lập tức chạy đến nơi hội họp.

-Tần lão đệ không sao là tốt rồi.

Vân Du Tử gật gật đầu, yên lòng, nhìn quanh một vòng,

-Vùng đất hoang vu toàn đá trắng này không khác gì với trí nhớ của ta. Bắt đầu từ nơi này, đi tiếp hơn ba trăm dặm về hướng đông, sẽ đến cửa vào tầng thứ ba Vô Nhai Cốc. Nếu như hai bầy yêu kia không bị người quấy nhiễu thì con đường trước đó ta đi hẳn là vẫn còn.
Bình Luận (0)
Comment