Chương 561: Ngoài ý muốn
Chương 561: Ngoài ý muốn
Trước khi đi, Tần Tang quay đầu nhìn bên trái.
Chỗ vực sâu mà con Giao Long ẩn thân nằm ở phía bắc của mảnh đất hoang vu này.
Tầm nửa ngày sau.
Tần Tang và Vân Du Tử xuất hiện trước một dãy núi non trùng điệp, cả một vùng đều là núi non trập trùng liên tiếp, từng ngọn núi vĩ đại sừng sững giữa đất trời, xuyên qua Huyết Vân.
Ở giữa dãy núi là từng tầng cổ cấm chế như ẩn như hiện, không có bất kỳ một khe hở nào, khiến cho người ta tê cả da đầu.
-Tần lão đệ, nơi này chính là màn chắn của tầng thứ ba Vô Nhai Cốc rồi!
Vân Du Tử trầm tư trong chốc lát, thả người lướt đến phía trước một sơn cốc, ngưng mắt nhìn một hồi, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, nói ra:
-Tốt quá rồi! Vài chục năm nay cấm chế không xảy ra chút biến hóa nào, cũng không bị ai phát hiện!
Tần Tang tiến lên, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt không khỏi trắng bệch, cười khan một tiếng.
-Tiền bối, đừng bảo là ngươi muốn đi qua nơi này đấy chứ?
Đập vào tầm mắt là một màn “Huyết vũ” đang không ngừng trút xuống.
Những huyết vũ này cũng không phải là mưa thật, mà là do những tia ánh sáng màu đỏ tạo thành rơi xuống, lít nha lít nhít, che kín cả tòa sơn cốc. Những hạt mưa nhìn như nhỏ bé nhưng lại mang lại cho Tần Tang cảm giác nó cực kỳ nguy hiểm.
Những hạt mưa này nhất định là do thượng cổ cấm chế biến ra, từng tia đều sắc bén vô cùng, có thể so sánh với bảo kiếm sắc bén nhất.
Tần Tang không hề nghi ngờ rằng nếu như bây giờ mình xông vào trong sơn cốc thì cơ thể ngay lập tức sẽ bị huyết vũ đâm thành tổ ong vò vẽ, chắc chắn không thể dựa vào vận may, lưới dù bảy màu cũng không ngăn nổi.
Hắn còn tưởng rằng Vân Du Tử tìm được một kẽ hở trên cấm chế, chẳng lẽ định xông thẳng vào?
Vân Du Tử nhìn Tần Tang một cái, cười nói:
-Tần lão đệ đừng bị vẻ ngoài lừa gạt, chỗ cấm chế này nhìn như nguy hiểm, thực ra trải qua năm tháng đã mài mòn, cũng giống dị quang ở tầng thứ hai, uy lực bị giảm sút nên xuất hiện kẽ hở. Chỉ có điều chỗ cấm chế này không bị suy yếu nhiều như thế, mắt thường nhìn thì sẽ không thấy kẽ hở. Ngươi xem. . .
Nói xong, Vân Du Tử mở lòng bàn tay, linh lực huyễn hóa ra một con chim sẻ, ríu rít bay về phía sơn cốc.
Khi sắp chạm đến huyết vũ, chim sẻ ngừng lại, chờ một lúc sau đó, Vân Du Tử thúc giục nói:
-Đi!
Chim sẻ vỗ cánh bay vào huyết vũ, lập tức xảy ra dị biến.
Thân chim sẻ dường như xuất hiện một lực hút nào đó, những hạt mưa xung quanh đều bị hấp dẫn tới, mắt thấy chim sẻ sắp bị huyết vũ xé xác, không ngờ những hạt mưa lại lướt qua chim sẻ, mà chim sẻ cũng không bị tổn hại chút nào.
Tần Tang vô cùng kinh ngạc nhìn chim sẻ xuyên qua huyết vũ, một đường bình yên vô sự bay vào trong sơn cốc.
Những huyết vũ kia giống như huyễn tượng vậy.
Vân Du Tử tản linh lực đi, trên mặt lộ ra ý cười,
-Cấm chế không có biến động, đồng dạng với quy luật trước đó. Kẽ hở cũng không phải luôn luôn tồn tại, qua từng đoạn thời gian mới có thể xuất hiện một lần, Tần lão đệ chú ý theo sát ta, chỉ cần nắm chắc thời cơ thì sẽ không phải lo lắng.
Tần Tang thấy Vân Du Tử đã có tính toán trước, đồng thời tận mắt thấy chim sẻ bay qua an toàn thì cũng không còn lo lắng, gọi kiếm Ô Mộc ra, đứng bên cạnh Vân Du Tử.
Vân Du Tử nhìn chằm chằm huyết vũ, vẫn không nhúc nhích.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau một khắc đồng hồ, Vân Du Tử đột nhiên khẽ hô một tiếng:
-Đi thôi!
Tiếp đó, Vân Du Tử ngự kiếm bay lên, đi vào huyết vũ mà chim sẻ vừa bay vào.
Tần Tang cũng không do dự, theo sát Vân Du Tử.
Ngay sau khi tiến vào huyết vũ, Tần Tang liền thấy hạt mưa từ bốn phương tám hướng quấn lấy hắn, trong lòng nhấc lên cảnh giác cao độ, rất nhanh liền phát hiện những hạt mưa này quả thực không có chút lực sát thương nào, trên thân cũng không lưu lại dị dạng, hắn rốt cục yên lòng theo sát sau Vân Du Tử.
Bóng dáng Vân Du Tử như tia sét, không đi theo đường thẳng mà hành tẩu một cách vô cùng phức tạp. Khó mà tưởng tượng rằng có người to gan như vậy, dám liều lĩnh tìm đường đi trong huyết vũ vô vàn nguy hiểm.
Không biết đã đi trong sơn cốc bao lâu, Vân Du Tử phía trước đột nhiên dừng lại.
Tần Tang trong lòng khẽ động, nắm chặt chuôi kiếm, phát hiện bọn họ đã ra khỏi huyết vũ, phía trước xuất hiện một cái sơn động.
Lúc này quay đầu nhìn lại, phát hiện huyết vũ biến mất như chưa từng tồn tại, khung cảnh trước đó hoàn toàn là mộng cảnh, thay vào đó là vô số phù văn huyền ảo đang bay lượn ở giữa không trung.
Tần Tang chậc chậc cảm thấy kỳ lạ, xoay người, nhìn sơn động âm u tĩnh mịch .
Sơn động yên tĩnh không có bất kỳ một tiếng động nào, cửa vào chỉ có thể đủ một người đi qua, càng đi vào bên trong hình như càng mở rộng, không có yêu khí xông trời, cũng không có tầng tầng Quỷ Ảnh, trông mọi thứ đều rất bình thường.
Tần Tang tầm mắt vừa chuyển, nhìn thấy vách núi, trên thạch bích bóng loáng có một tầng hào quang lưu chuyển, chất liệu tinh mịn có thể so với kim loại, cứng rắn dị thường.
Cả ngọn núi đều bị bao trùm bởi cấm chế, không những không thể độn thổ, cũng không được dùng lực phá hủy, muốn xuyên qua ngọn núi này, chỉ có thể thành thật đi bộ qua sơn động.
Có điều, hang núi này khiến cho Tần Tang cảm giác vô cùng cổ quái, nó không giống hình thành từ tự nhiên, chẳng lẽ là bị một vị đại năng nào đó dùng pháp lực phá vỡ hay sao?
Tần Tang cảm thấy khá ngạc nhiên.
-Tiền bối, xuyên qua cái sơn động này là có thể vào bên trong cốc sao?
Vân Du Tử gật gật đầu, nhìn chằm chằm phía sâu sơn động, dường như đang tìm kiếm gì đó, sau đó vẫy tay, một ánh sáng bay ra từ trong sơn động rơi vào lòng bàn tay hắn.