Chương 562: Cái gì vậy
Chương 562: Cái gì vậy
-Không có ai đi qua!
Vân Du Tử gật gật đầu, đang muốn đi vào sơn động, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lấy ra một bình ngọc, vứt cho Tần Tang.
-Tần lão đệ cầm cái này đi.
Tần Tang nhận lấy bình ngọc xem xét, bên trong chứa hai viên đan dược màu xanh sẫm.
Hai viên đan dược đều giống nhau, to bằng quả nhãn, bề mặt gồ ghề, giống như phủ một lớp bùn nhão lên, hình thù kỳ quái, còn có một cỗ khí tức màu xanh sẫm phát ra từ đan dược, tràn ngập khắp bình ngọc.
Những linh đan chữa bệnh mà hắn từng thấy trước kia, mặc dù màu sắc khác nhau, nhưng phần lớn đều óng ánh long lanh, bề ngoài bất phàm, vừa nhìn đã thấy trân quý, hắn chưa từng thấy qua đan dược quỷ dị như này?
Không phải là độc dược đấy chứ?
Tần Tang âm thầm tự hỏi.
Mở bình ngọc ra, đột nhiên có một mùi vô cùng hôi thối làm người buồn nôn xông ra, sắc mặt Tần Tang hơi đổi, vội vàng đóng bình ngọc lại.
Vân Du Tử cười ha ha.
-Tần lão đệ đừng thấy đan dược này kỳ quái mà sợ, mạng của chúng ta tí nữa còn phải dựa vào nó đấy, trước tiên ngươi cầm đan dược, thấy ta ra hiệu thì nuốt vào.
Thấy Vân Du Tử nói lấp lửng, Tần Tang cũng không hỏi nhiều, vừa rồi đã ngửi khí tức mà đan dược toả ra, Tần Tang có thể xác định nó không chứa độc tố.
Viên đan dược xanh biếc này không phải Độc đan, khả năng có tác dụng khác.
Tần Tang đè xuống lòng hiếu kỳ, tay cầm bình ngọc theo phía sau Vân Du Tử tiến vào.
Trong thông đạo tối tăm không có ánh sáng, rót linh lực vào hai mắt cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn được chỗ gần nhất, Vân Du Tử cũng không có ý định dùng lửa chiếu sáng, yên lặng bước đi trong thông đạo.
Có thể rõ ràng cảm nhận được thông đạo đang ngày càng trượt xuống, càng lúc càng dốc đứng, không có mệnh lệnh của Vân Du Tử, Tần Tang cũng không dám kích động linh lực, chỉ có thể tiếp tục đi.
Không biết đã đi được bao lâu, Vân Du Tử đột nhiên dừng bước.
Tiếp đó, Tần Tang nghe được truyền âm từ Vân Du Tử.
-Tần lão đệ, con đường đằng trước không dễ đi, không được vận dụng linh lực, cẩn thận một chút, tuyệt đối không thể tuột xuống. Còn có, khi nhìn thấy thủ thế của ta, lập tức phải ăn viên đan dược kia.
Tần Tang nghe vậy thì đi lên trước giương mắt nhìn, phát hiện phía trước vách núi bên phải vẫn còn, nhưng bên trái lại trở nên rộng lớn bạt ngàn, không biết điểm bên kia cách bao xa.
Đường không bị đứt đoạn, nhưng trở nên cực kỳ chật hẹp, độ rộng chỉ vừa một chân.
Không khí đằng trước vô cùng ẩm ướt, phía dưới dường như là đầm nước.
Cùng lúc đó, Tần Tang phát hiện phía trước có một khí tức lục sắc trôi lơ lửng, chóp mũi ngửi thấy mùi tanh hôi nhàn nhạt, giống y như đúc mùi viên đan dược toả ra lúc nãy.
Nhìn những thứ này, trong lòng Tần Tang đã đoán ra đại khái.
Lưng hai người dán chặt vào vách đá, từ từ hướng về phía trước, con đường bằng đá vẫn càng lúc càng dốc, sau khi đi được một đoạn khá dài thì Tần Tang không còn nghe thấy tiếng nước chảy, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được không khí đang ẩm ướt hơn.
Còn có, khí tức lục sắc càng ngày càng nồng đậm, mùi hôi thối xông vào mũi.
Đúng lúc này, Vân Du Tử đột nhiên ngừng lại, rất lâu vẫn chưa nhúc nhích.
Tần Tang cảm thấy kỳ lạ, nghiêng người xem xét, phát hiện Vân Du Tử đang nhìn chằm chằm phía trước, thần sắc kinh nghi bất định.
-Tiền bối, có chỗ nào không đúng sao?
Tần Tang cảm thấy lòng hơi trầm xuống, nhanh chóng chuẩn bị kỹ càng pháp khí để ứng phó, truyền âm qua hỏi dò.
Vân Du Tử chần chờ chốc lát, trả lời:
-Không có âm thanh.
Không có âm thanh?
Tần Tang nghĩ đây không phải chuyện tốt sao?
Vân Du Tử lúc này mới giải thích cho Tần Tang.
-Nơi này vốn là một hang ổ của Tinh Độc Oa, sương mù màu lục này là do đám Tinh Độc Oa hít thở mà hình thành.
-Loại Độc Oa này độc tính vô cùng mạnh, đối mặt với Tinh Độc Oa trưởng thành, cho dù là Kết Đan kỳ tu tiên giả cũng phải nhượng bộ lui binh, không dám để độc tố đụng phải.
-Nhưng mà kỳ lạ hơn là, có một loại Độc Oa ở thế gian khí tức cực kỳ giống Tinh Độc Oa.
-Ta liền lấy một ít độc tố của Độc Oa ở thế gian, điều phối với một vài thảo dược khác luyện chế thành đan, có thể khiến người dùng toả ra loại mùi này, dược hiệu có thể duy trì nửa canh giờ, hơn nữa gần như giống y như thật.
-Như vậy là có thể lừa gạt linh giác của Tinh Độc Oa, nhẹ nhàng đi qua hang ổ Độc Oa.
-Chẳng biết tại sao chúng ta đã chạy tới nơi này rồi vẫn không nghe thấy tiếng Tinh Độc Oa kêu, chẳng lẽ bọn Độc Oa xảy ra chuyện gì rồi?
Tần Tang nghe vậy nhìn xa về phía trước, đáng tiếc sương mù màu lục dày đặc, không thể nhìn thấy gì cả,
-Lần trước khi tiền bối tới đây, Tinh Độc Oa luôn kêu sao?
-Không sai!
Vân Du Tử gật gật đầu.
-Tiếng Tinh Độc Oa kêu không khác ếch bình thường cho lắm, từ xa đã có thể nghe được.
-Liệu Tinh Độc Oa có thời kỳ ngủ say hay không?
Tần Tang vắt hết óc suy đoán.
-Trừ cái đó ra, còn có khác thường gì không? Tỷ như sương mù, mùi hương gì đó?
-Không có, cho nên ta mới cảm thấy kỳ quái. . . Mặc kệ! Tần lão đệ, nuốt viên đan dược vào trước đã, đi xuống xem một chút là biết. . .
Vân Du Tử đã quyết định, nuốt đan dược vào, tiếp tục tiến lên.
Không bao lâu, Tần Tang phát hiện sương mù màu lục dưới chân tản đi, hoá ra phía dưới không phải là đầm nước, mà là một vũng bùn.
Đến khúc này, con đường bằng đá không còn dốc xuống mà thẳng tắp về phía trước.
Dẫm lên vũng bùn mà đi, Vân Du Tử và Tần Tang âm thầm đề phòng.
Đi ra chưa được hai bước, Tần Tang đột nhiên phát hiện đằng xa sương mù màu lục hơi khác thường, vội vàng gọi Vân Du Tử.
-Tiền bối, ngươi xem đằng đó là cái gì vậy?