Chương 569: Phi Thiên Dạ Xoa
Chương 569: Phi Thiên Dạ Xoa
Tần Tang quan sát băng điện, nhìn không ra bên trong có gì khác thường, bên trong vô cùng an tĩnh, cũng không thấy bóng dáng của quái nhân đâu.
Những tia sáng u lam tia kia là do tầng băng phát ra.
Tiếp đó, Tần Tang nhìn sang chỗ khác, thấy một thiên thất bên phải băng điện, hỏi:
-Quái nhân ở trong gian thiên thất kia sao?
-Không sai!
Vân Du Tử gật đầu, ngón tay chỉ sang một bên khác:
-Ta muốn đến Thiên Điện đó, một khi ta có động tác, chắc chắn sẽ kinh động quái nhân kia. Người này độn thuật cao minh, quỷ thần khó lường, hơn nữa thực lực vô cùng mạnh mẽ, Tần lão đệ phải tranh thủ cho ta thời gian ít nhất là mười lăm hơi thở.
Mười lăm hơi thở.
Tần Tang im lặng một lát, trầm giọng nói:
-Thử một lần mới biết được.
Thời gian mười lăm hơi thở đối với tu tiên giả mà nói, đủ để quyết định một trận sinh tử, nhưng mà mình có chuẩn bị, nếu như đối phương thật sự là Luyện Thi thì có lẽ sẽ có mấy phần hy vọng.
Nhưng chưa thấy tận mắt diện mạo của quái nhân nên Tần Tang cũng không dám chắc chắn có thể làm được.
Vân Du Tử lấy ra Linh Trúc phi thuyền:
-Trước đó lão đạo đã thăm dò, không biết vì sao mà quái nhân kia sẽ không rời đại điện quá xa, sau khi đuổi theo một khoảng cách thì sẽ tự quay về. Nhưng đứng trước độn thuật quỷ dị của người này, đoạn khoảng cách này giống như lạch trời, người năm đó tiến đến cùng lão đạo đã chết ở trong tay quái nhân. Tiến vào băng điện, chờ sau khi quái nhân xuất hiện, Tần lão đệ dò xét sơ qua rồi lập tức bước lên phi thuyền. . .
Vân Du Tử không ngại phiền mà nói kế hoạch chi tiết cho Tần Tang, có thể thấy hắn vô cùng kiêng kỵ quái nhân.
Tần Tang ghi nhớ từng điều một, thấy Vân Du Tử thận trọng như thế, cũng không dám buông lỏng chút nào, trực tiếp gọi Ô Mộc Kiếm ra, đồng thời chuẩn bị thôi động Cửu Long Thiên Liễn Phù mọi lúc.
Vạn nhất sự tình không tốt, bại lộ mật phù ở đây không tiếc, chạy trốn mới quan trọng.
Hai người đều chuẩn bị sẵn sàng, liếc nhau, không che giấu khí tức nữa, ngự kiếm bay lên, trực tiếp xông vào băng điện. Trong chớp mắt, bóng dáng Tần Tang và Vân Du Tử xuất hiện ở giữa băng điện.
Tần Tang quay lại nhìn mắt, nhớ kỹ hoàn cảnh bên trong băng điện, đồng thời tăng linh giác đến mức cao nhất, thần thức quét qua từng nơi hẻo lánh trong băng điện, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Thế nhưng sau khi bọn họ tiến vào, bên trong băng điện cũng không có biến hóa, không có chút khác thường nào.
Đột nhiên, sắc mặt Vân Du Tử thật đổi, lớn tiếng gào lên.
-Phía sau!
Trong lòng Tần Tang bỗng xiết chặt, cũng không quay đầu lại, kiếm quang Ô Mộc Kiếm bộc phát, đâm nhanh về phía sau.
Cùng lúc đó, nửa người trên của Vân Du Tử xoay chuyển, thân thể vặn vẹo thành một hình dạng quỷ dị, hai tay nắm chặt Lam Quang Kiếm, bộc phát ra kiếm khí cao vài trượng rồi bổ xuống!
Hai đạo kiếm khí đồng thời bộc phát, từng tầng hàn băng phản xạ lại kiếm quang, chiếu rọi băng điện khiến cho người hoa mắt.
Bởi vì đã chuẩn bị từ trước nên Tần Tang và Vân Du Tử cũng không rối loạn, tất cả đều ở trong kế hoạch của bọn họ.
Hai thanh bảo kiếm phối hợp chặt chẽ, giao nhau giữa không trung, mạnh mẽ chém vào một chỗ trong không khí.
'Ầm!'
Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
Kiếm khí chia năm xẻ bảy.
Phi kiếm bay ngược trở về!
Trong hư không, một bóng người hiện ra.
Người này hai tay nắm chặt, quyền thế như sấm, lấy tư thái vô cùng mạnh mẽ đối cứng với hai đạo kiếm khí!
Đối mặt song kiếm hợp bích, người này vẫn lù lù bất động, một quyền đánh tan kiếm khí.
Ngược lại Tần Tang và Vân Du Tử toàn thân rung mạnh, chỉ cảm thấy bị một đạo lực lượng cực kì khủng bố xung kích, cùng nhau kêu lên, vô cùng chật vật ngã xuống.
'Ầm! Ầm!'
Tần Tang và Vân Du Tử va mạnh vào vách tường băng điện.
Hai người bọn họ hợp lực vậy mà lại không ngăn được một quyền của quái nhân!
Toàn thân Tần Tang khí huyết cuồn cuộn, đành phải chịu kịch liệt đau nhức, miễn cưỡng ổn định thân thể, thoáng nhìn qua tướng mạo của quái nhân.
Người này thân hình gầy gò, thoạt nhìn giống như một vị thư sinh trung niên, y phục trên người rách rưới, lộ ra làn da màu xanh đen quỷ, bao gồm cả khuôn mặt.
Trên mặt nó không có một chút biểu tình nào, con ngươi đen nhánh dường như mang theo ánh mắt quỷ dị, khiến Tần Tang âm thầm sợ hãi.
Đột nhiên, quái nhân lại biến mất tại chỗ.
Lời của Vân Du Tử quả nhiên không phải nói ngoa, sau khi quái nhân biến mất, Tần Tang không cảm nhận được bất cứ thứ gì.
-Tần lão đệ!
Vân Du Tử đã lấy Linh Trúc phi thuyền ra, lớn tiếng gọi.
Báo động trong lòng Tần Tang nổi lên, bóng dáng chớp liên tục, vội vàng lên phi thuyền, Vân Du Tử khẽ quát một tiếng, Linh Trúc phi thuyền toả ra thanh quang mãnh liệt, nổ bắn mà ra.
Không ngờ.
Vào lúc phi thuyền sắp bay khỏi băng điện, một bàn tay quỷ dị màu xanh đen vươn ra từ trong không khí, móng tay màu đen sắc bén mang theo thi khí khiến người buồn nôn nhanh như tia chớp chụp vào hai người.
Mắt thấy bàn tay quỷ kia sắp phá được lá chắn của phi thuyền, mở bụng mở ngực hai người ra, trong lúc nguy cấp như này, vậy mà Tần Tang lại không tránh không né, hai mắt nhìn chằm chằm quỷ thủ, lóe qua tia sáng kì dị.
Sau một phút, một màn khiến người kinh ngạc xuất hiện, bàn tay quỷ chẳng biết tại sao đột nhiên lại dừng một chút.
Thừa dịp thời gian dừng lại ngắn ngủi này, Linh Trúc phi thuyền loé lên một cái, trực tiếp xông khỏi đại điện, chạy thoát.
Bên trên phi thuyền, vẻ mặt Vân Du Tử tràn đầy vui mừng nhìn Tần Tang.
Tần Tang chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ gật đầu với Vân Du Tử .
Thời gian giao thủ vừa rồi thậm chí còn chưa đủ một hơi, bọn họ như sống lại từ nguy hiểm. Cho dù thời gian ngắn ngủi nhưng Tần Tang cũng đã thăm dò được khí tức đặc biệt phát ra từ trên thân quái nhân.
Vân Du Tử cảm giác không sai, thân phận của quái nhân đúng thật là một bộ Hoạt Thi dùng Thiên Thi Phù luyện chế mà thành!
Hơn nữa không phải là Hoạt Thi đơn giản, mà là Phi Thiên Dạ Xoa!