Chương 57: Chất Vấn
Chương 57: Chất Vấn
Không ngờ viên ngọc giản lại đột nhiên bay khỏi tay của Tần Tang, dán chặt trên trán hắn.
Tần Tang cảm nhận được bản thân đang bị hút vào trong ngọc giản, mặc dù trong lòng giật minh nhưng cũng không quá lo sợ, dù gì cũng từng có vết xe đổ là Diêm La Phiên cho nên hắn vẫn giữ vững trạng thái tỉnh táo như cũ.
Bên trong ngọc giản chẳng lẽ còn có một không gian khác?
Tần Tang đang âm thầm lẩm bẩm, phát hiện bên trong ngọc giản có một quyển văn tự thì bỗng cảm thấy phấn chấn.
Sau đó nửa canh giờ, Tần Tang vẫn ngồi bất động bên cạnh bàn, từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích. Tần Tang giơ tay lấy viên ngọc giản xuống, mở hai mắt ra xem, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.
Bây giờ thì hắn đã biết, viên ngọc giản này không phải là binh khí mà là phương tiện dùng để ghi chép văn tự, bên trong văn tự là cách sử dụng, thao túng sức mạnh của chuông lục lạc.
Chuông Lục Lạc hay còn gọi là Tử Hồn Linh, là một Pháp khí thượng phẩm, có tác dụng mê loạn thần hồn, mê hoặc tâm trí người khác. Nếu như tu sĩ đủ mạnh còn có thể giết chết nguyên thần của kẻ địch.
Phương pháp sử dụng Tử Hồn Linh rất đơn giản, không cần niệm chú, chỉ cần dùng linh lực của tu sĩ đẩy linh âm vào trong, sau đó dùng thần thức thao túng là được.
Trong ngọc giản viết rất kỹ về quá trình thao túng Tử Hồn Linh.
Mới vừa sử dụng, tu sĩ thao túng Tử Hồn Linh không thuần thục, cần sử dụng thần thức khống chế linh âm, dùng hết sức để đối phó kẻ địch, như vậy mới có thể phát huy tốt nhất sức mạnh của Tử Hồn Linh.
Nếu như sử dụng thuần thục, pháp khí này có thể phát huy tối đa sức mạnh, mê hoặc cùng lúc ba, bốn người cũng không có vấn đề gì.
Tần Tang gấp rút cầm lấy Tử Hồn Linh, dựa theo ghi chép bên trong ngọc giản, đưa thần thức vào bên trong pháp khí, sau đó đẩy nội khí của cơ thể vào.
Động tác của hắn cũng không thuần thục, thử mấy lần mới quen.
Không ngờ Tử Hồn Linh giống như một cái động không đáy, hắn dùng hết sức để đối phó, hao tổn toàn bộ linh lưc mới có thể thành công.
‘Đinh đinh đinh...’
Tử Hồn Linh đung đưa, âm thanh thanh thúy vang khắp căn phòng.
Tần Tang lau mồ hôi trên trán, linh lực trong cơ thể hắn đã mất sạch, vô cùng suy yếu nhưng mà mặt mũi tràn đầy vẻ hưng phấn.
Lấy được một pháp khí thần kỳ như vậy tất nhiên là đáng mừng, nhưng điều làm Tần Tang kích động nhất là quyển văn tự.
Nội khí của cơ thể hắn chính là linh lực ghi chép trong ngọc giản.
U Minh Kinh quả thật là pháp quyết tu tiên, hắn đã thực sự trở thành một người tu tiên.
Điều này làm cho Tần Tang đang lo lắng bất an bình tĩnh trở lại.
Mặt khác, Tần Tang cũng học được nhiều thứ bên trong ngọc giản.
Hồn phách của người tu tiên tất nhiên không giống người phàm, được gọi là Nguyên Thần.
Thần Thức cũng không được đề cập trong U Minh Kinh, bây giờ Tần Tang mới biết đến sự tồn tại của thần thức, dựa vào những gì viết trong ngọc giản, chỉ cần bắt đầu tu luyện thì nguyên thần sẽ sản sinh ra thần thức. Thần thức không chỉ có thể thao túng pháp khí, mà còn có nhiều tác dụng kỳ diệu khác nhưng Tần Tang phải tự mình từ từ tìm hiểu.
Nghĩ đến đây, Tần Tang vội vàng lấy Ô Mộc Kiếm và những tứ khác lấy được ra, có khi nào bởi vì trước đó không cảm nhận được thần thức nên mới không thể sử dụng được chúng?
Tần Tang vội vàng cầm lấy Ô Mộc Kiếm, đưa thần thức vào bên trong, nhưng đang tiếc Ô Mộc Kiếm vẫn giống như một cái động không đáy, dù là thần thức hay linh lực đi vào cũng không có chút phản ứng nào.
Tiếp tục đưa thần thức đi vào Diêm La Phiên, lúc này Tần Tang mới có thu hoạch.
Diêm Vương tuy bản năng hung ác, nhưng tâm trí không cao, trước đó hắn đã sử dụng Diêm La Phiên, chỉ có người có thần thức mới có thể ra lệnh cho Diêm Vương, nếu không thì hoàn toàn không có cách nào điều khiển hành động của Diêm Vương.
Hiện tại hắn đã hoàn toàn có thể đem thần thức điều khiển, ra lệnh cho Diệm Vương.
Tần Tang cảm thấy kỳ lạ, Diêm La Phiên, Tử Hồn Linh, Ô Mộc Kiếm đều là binh khí của người tu tiên, nhưng cách sử dụng lại hoàn toàn khác nhau.
Tử Hồn Linh là pháp khí thượng phẩm, vậy Diêm La Phiên và Ô Mộc Kiếm cũng là pháp khí sao? Vậy chúng là vật phẩm giai gì?
Đặt Diêm La Phiên xuống, Tần Tang liếc mắt sang nhìn mảnh da dê và túi gấm bảy màu ở trên.
Điều làm hắn thất vọng là dù truyền thần thức hay linh lực vào thì mảnh da dê này trước sau cũng không hề biến đổi gì, không khác gì một mảnh da bình thường.
Tần Tang cũng không ôm nhiều hy vọng với túi gấm bày màu, nhưng không ngờ khi đưa thần thức vào thì ‘ầm’ một cái, trước mặt xuất hiện một không gian xa lạ.
Tần Tang thầm kinh ngạc, trước đó hắn truyền linh lực vào túi gấm, cơ bản không có phản ứng gì, hóa ra cũng là một pháp khí Tiên gia.
Không gian này cũng không quá lớn, bên trong chứa rất nhiều đồ, chẳng lẽ đây là Túi Trữ Vật?
Tần Tang liếc mắt nhìn, bắt mắt nhất chính là hai đống tiền vàng lấp lánh kia.
Có số tiền vàng này, dù Tần Tang là người thường thì cũng là một địa chủ.
Kỳ lạ là bên cạnh đống tiền vàng không phải là ngọc khí, châu báu mà là mấy tảng đá có màu sắc khác nhau, cái thì màu vàng, cái màu lam, có thì đỏ thẫm, vô cùng kỳ lạ.
Tần Tang đếm, tổng cộng có 8 tảng đá.
Ngoại trừ những thứ này, còn có một số đồ dùng sinh hoạt, thậm chí còn có nồi niêu, bát đũa, dầu, muối, hương liệu, không giống những thứ mà một người tu tiên nên có.
Nhìn sang từng đồ vật, Tần Tang càng thêm thất vọng, cuối cùng chỉ còn lại vài cuốn sách và một hộp gỗ ở trong góc nhỏ.
Trong đó có một cuốn sách rất cũ ký, bìa viết bốn chữ ‘Tống Thị Tộc Phổ’
Đây chẳng lẽ lại là gia phả của thiếu niên ngự kiếm?