Chương 58: Chất Vấn (2)
Chương 58: Chất Vấn (2)
Tần Tàng thầm nói, hóa ra là thiếu niên họ Tống, không biết trên gia phả có địa chỉ của thiếu niên hay là địa chỉ của từ đường gia tổ họ Tống, hay đại loại như vậy. Sau này nếu có cơ hội sẽ đi báo tin cho họ.
Một quyển khác tên là ‘Huyền Âm Sách’, trên bìa không có một chữ.
Hai quyển này rất có thể là công pháp tu luyện của thiếu niên họ Tống. Tần Tang thấy hơi động lòng, muốn mở sách ra xem có khác gì U Minh Kính hay không? Nhưng lại không thể mở được.
Lúc này hắn mới ý thức được, đồ vật bên trong túi gầm chỉ có thể nhìn chứ không thể động vào.
Tần Tang giống như bị dội một gáo nước lạnh, cực kỳ gấp gáp, thử nhiều cách nhưng vẫn không thể chạm vào chúng. Hắn thử một lúc lâu, cuối cùng mới chán nản từ bỏ.
Vào được bảo khố mà về phải tay không, cảm giác không hề dễ chịu chút nào. Tần Tang rất chán nản, chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng những đồ vật bên trong túi gấm nhìn có vẻ không phải là thứ gì quý giá cả.
Sau khi xem qua một lượt, bên ngoài trời đã tối đen, thấm thoát đã đến đêm khuya.
Mặc dù không lấy được đồ vật bên trong túi gấm, nhưng hai ngày hôm nay cũng thu hoạch được khá nhiều thứ.
Vốn cho rằng túi gấm bảy màu là túi trữ vật cho nên Tần Tang cũng không dám xem thường mảnh da dê, cất giữ cẩn thận những đồ vật này. Sau đó hắn tìm một sợi dây buộc Tử Hồn Linh vào cổ tay để tiện sử dụng.
Tần Tang sau khi sắp xếp đồ đạc xong thì hài lòng ngồi thiền tu luyện. Không biết có phải là vì tâm tình thoải mái hay không, vừa bới bắt đầu tu luyện không lâu,nút thắt đeo bám hắn suốt một tháng nay lại được nới lỏng!
Tần Tang mừng rỡ, không dám lơ là dù chỉ một chút, cố gắng hết sức thực hiện công pháp, cuối cùng phá vỡ giới hạn, đốt phá tới tầng thứ ba của U Minh Kinh.
Quả thật không dễ dàng gì!
Tần Tang thầm cảm khái, từ lúc bắt đầu tu luyện cho tới hiện tại đã hai năm, chưa hề gián đoạn mới tu luyện đến tầng thứ ba của U Minh Kinh. Sau này chắc chắn càng khó khăn hơn, không biết phải mất mấy năm mới có thể đột phá đến tầng thứ sáu.
Liệu còn có cảnh giới cao hơn tầng thứ sáu hay không?
Nếu có thì làm thế nào để đạt tới cảnh giới đó?
Sau khi trấn áp khí tức mạnh mẽ trên người, Tần Tang phun ra một ngum khí độc, mở mắt ra mới phát hiên bên ngoài trời đã sáng rồi.
Sau khi đột phá tầng thứ ba U Minh Kinh, linh lực trong cơ thể Tần Tang tăng lên mấy lần, cũng không cần phải cố gắng hết sức mới sử dụng được Tử Hồn Linh. Hắn không cảm thấy buồn ngủ chút nào, không rời tay khỏi Tử Hồn Linh, thậm chí còn để ý hơn cả Diêm La Phiên.
Dù sao đây cũng pháp khí đầu tiên mà hắn có thể sử dụng.
‘Cốc cốc...’
Đột nhiên có người gõ cửa viện, Tần Tang nhíu mày.
-Ai?
Trình Khôn ở bên ngoài nói:
-Đường chủ, Chu tướng quân phái người vào thành đưa tin, Quận Chúa giá lâm, đang đi tới huyện nha.
Quận Chúa?
Tần Tang thầm than ‘đến nhanh thật’, hắn cấp tốc thu dọn đồ đạc, giấu kỹ Tử Hồn Linh trong ống tay áo, bước nhanh tới huyện nha.
Vừa tới huyện nha, đã nghe thấy tiếng vó ngựa gấp rút, đi đầu là ngựa của Đông Dương Quận Chúa, Chu Minh Quang và Bạch Giang Lan đi ở phía sau, còn có vài người hầu thân cận.
Từ lần đầu gặp mặt tới bây giờ, Tần Tang chưa bao giờ nhìn thấy Đông Dương Quận Chúa mặc nữ trang, lần này cũng không ngoại lệ.
Sắc trời trong xanh.
Gió thu thoáng qua con đường bằng đá, lá vàng bay bay.
Đông Dương Quân Chúa mặc bộ áo giáp hình hoa anh đào , lưng đeo bảo kiếm, áo choàng màu đỏ thẫm tung bay, nhấp nhô theo vó ngựa.
Đông Dương Quận Chúa nhìn chằm chằm Tần Tang, trong mắt lóe sáng, cảm giác như giông bão sắp đến.
Bạch Giang Lan lặng lẽ nháy mắt ra dấu cho Tần Tang, ý bảo hắn nên thành thật một chút.
Gần ngay trước mặt Tần Tang nhưng tốc độ ngựa chạy vẫn không có dấu hiệu chậm lại. Một giây cuối cùng, Đông Dương Quận Chúa dùng sức ghìm chặt dây cương, ngựa hí dài,vó ngựa phía trước giơ lên cao.
Đông Dương Quận Chúa nhảy xuống ngựa, trừng mắt nhìn Tần Tang, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
-Làm giả ấn của vương gia, truyền thánh dụ giả, tự tiện điều binh, làm tổn hại đến thánh địa! Tần đường chủ, ngươi có biết suy nghĩ không vậy?
Đối diện với cái nhìn chằm chằm của Đông Dương Quận Chúa, sắc mặt Tần Tang không thay đổi, chìa tay ra:
-Quận Chúa bớt giận, trước tiên mời vào huyện nha, thuộc hạ có vật muốn cho Quận Chúa nhìn.
Đông Dương Quận Chúa hừ lạnh một tiếng, dùng sức vung roi ngựa, nhanh chân bước vào huyện nha.
Tần Tang nghiêng người dẫn đường, đi vào phòng khách của huyện nha.
Tiền bạc, châu báu, bảo vật đã kiểm kê xong, từng rương từng rương được bày ra một cách chỉnh tề. Đông Dương Quận Chúa đứng ở cửa ra vào, giọng điệu không kiên nhẫn nói:
-Đây là cái gì?
Tần Tang đi tới gần một cái rương ở bên cạnh, đưa tay ra mở, trong rương là một loạt nén bạc xếp chỉnh tế. Hắn mở hết rương này đến rương khác.
Tần Tang nhận thư sách mà Thủy Hầu Tử đưa tới, nói:
-Quận Chúa, trong này là những đồ vật lấy ra từ kho tiền của Huyền Tế Tự, tất cả có trăm vạn lượng bạc, còn có châu báu ngọc thạch, đồ sứ Bạch Diêu, tơ lụa nhiều vô số. Hơn một ngàn người chuyển mất một ngày một đêm mới xong.
Chu Minh Quang phân chia toàn bộ số tài sản lấy từ hào phú của Huyền Tế Tự làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đông Dương Quận Chúa cau mày lại, thật lâu không thấy nói gì, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Tần Tang cảm thấy kỳ lạ, đợi một lúc thì thấy ánh mắt sáng rực của Đông Dương Quận Chúa nhìn chằm chằm hắn:
-Giang Châu Thành còn có một ngàn binh lính coi giữ, ta cho ngươi hết, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?