Chương 572: Tiêu hao nghiêm trọng
Chương 572: Tiêu hao nghiêm trọng
Chương 572: Tiêu hao nghiêm trọng
Tương tự như hỏa diễm, nhưng màu đen, cực kỳ quỷ quái, như Cửu U sinh ra Ma Hỏa, làm cho lòng người rét lạnh..
Trong khoảnh khắc đó, âm hồn ti dùng Phô Thiên Cái Địa, đánh lén Phi Thiên Dạ Xoa.
Một âm thanh không giống tiếng người gào thét.
Phi Thiên Dạ Xoa rút nhanh.
Sáu hơi thở!
‘Phù phù…’
Lần Thứ nhất, Tần Tang cảm nhận rất rõ, trong đôi mắt đen nhanh của Phi Thiên Dạ Xoa hiện lên tình cảm nồng nhiệt.
Tức giận, sát ý, điên cuồng…
Và đôi chút sợ hãi.
Không hổ là hoạt thi, hắn nhìn chằm chằm biển lửa đen kịt, vô số sợi tơ, vì bị âm hồn ti và hắc hỏa làm bị thương mà cảnh giác, đang do dự.
Bảy hơi thở!
Tám hơi thở!
Phi Thiên Dạ Xoa bỗng dưng biến mất, sau một khắc thì bị hắc hỏa ép hiện hình.
Bị âm hồn Ti thiêu đốt, hắn cảm giác được đau đớn, gào thét liên tục, nhưng tình cảnh vẫn cứ tiếp tục, trong mắt chỉ có Tần Tang. Trước mắt nó xuất hiện một thanh hắc đao, được tạo thành từ pháp chú ngưng tụ.
Phi Thiên Dạ Xoa giữ hắc đao, nghiền nát âm hồn ti, phá vỡ hắc hỏa.
Chín hơi thở!
Cùng lúc đó, ở cửa vào của Điện Băng, hai bóng đen một trái một phải, lẳng lặng đi vào.
Chính giây phút này.
Tần Tang phân ra một sợi thần thức, ra lệnh cho hai bộ thi luyện đi tới phòng phụ.
-Hóa quỷ!
Tâm thần của Tần Tang vẫn như cũ đặt toàn bộ lên Thập Phương Diêm La trận, ấn quyết biến hóa cực nhanh, âm hồn ti đột nhiên tiêu tán, chủ hồn phiên chủ gầm thét hòa làm một, hóa thành một con hung quỷ, chắn trước mặt Tần Tang, ngang nhiên đón lấy khí thế hùng hổ của Phi Thiên Dạ xoa.
‘Ầm! Ầm! Ầm!’
Mười hơi thở!
Mười một hơi thở!
Liên tục đánh ra nhưng quyền nguy hiểm, ác quỷ không sợ chết dây dưa, bị Phi Thiên Dạ Xoa đánh tan tành, cờ chủ Diêm La gào lên thảm thiết, hóa thành khói đen tiêu tán, trong thời gian ngắn khó mà ngưng tụ lần nữa.
Phi Thiên Dạ Xoa ở đối diện vọt tới.
Giao thủ phút chốc, đã làm cho Tần Tang tiêu hao nghiêm trọng, sắc mặt trắng bệch.
Có điều, thời gian có lợi đã đến.
Trên mặt hắn nở nụ cười hài lòng, yết hầu lên xuống, nuốt mấy viên linh đan đã giấu trong miệng từ trước vào bụng, khôi phục được mấy thành linh lực, phất tay thu Thập Phương Diêm La trận, tinh phách giao long lại xuất hiện, xoay người trốn tránh.
‘Xoẹt!’
Hai bóng hình lần nữa hòa vào nhau.
Tần Tang tránh cú đánh lén của Phi Thiên Dạ Xoa, Phi Thiên Dạ Xoa và Tần Tang nhìn thoáng qua, không ngờ hoạt thi ẩn núp ở cửa sổ vừa lúc đi vào, bị Phi Thiên Dạ Xoa đánh trúng.
Cú đánh của Phi Thiên Dạ Xoa khiến Tần Tang không thể đoán được, nên không cách nào đỡ đoàn cho hoạt thi không may này.
Có điều, hoạt thi, sát thi, chỉ cần một trong hai sống sót đi vào phòng phụ là đủ.
Tần Tang nhanh chóng quyết định, từ bỏ hoạt thi, lệnh nó tấn công Phi Thiên Dạ Xoa.
‘Phốc!’
Quyền ảnh như chớp nhoáng.
Thấy hoạt thi bị Phi Thiên Dạ Xoa chém nổ.
Sau một khắc, đã diễn ra một cảnh tượng khiên Tần Tang phải thảng thốt.
Chẳng biết tại sao, nắm đấm của Phi Thiên Xoa đến trước mặt hoạt thi thì ngừng lại, mà nhân tính trên khuôn mặt Phi Thiên Dạ Xoa đang giằng xé vô cùng đau đớn.
Một quyền này vậy mà không thể đánh xuống!
Tiếp theo, Phi Thiên Dạ Xoa giận dữ gầm lên, lựa chọn từ bỏ hoạt thi, đến gần thi thể bên cạnh cách đó không xa.
‘Rầm!’
Đầu lâu sát thi trực tiếp bị đánh vỡ.
Mười hai hơi thở!
Chuyện gì đang xảy ra?
Vì sao Phi Thiên Dạ Xoa không ra tay với hoạt thi, nhưng lại tàn nhẫn với sát thi?
Trong lòng Tần Tang vô cùng ngạc nhiên, sự khác biệt lớn giữa hoạt thi và sát thi là Thiên Thi Phù, nhưng trong đó chưa hề đề cập đến những chuyện như vậy.
Hoạt thi tuy là hoạt thi, bản chất không khác biệt gì với sát thi, đều là công cụ giết chóc, không bao giờ xuất hiện hoạt thi giết hoạt thi, cảnh tượng hai mắt nhìn nhau.
Tần Tang trăm mối ngổn ngang, thế cục không cho phép hắn hiểu được ngọn nguồn.
Phi Thiên Dạ Xoa đánh nổ sát thi, biến mất bóng dáng.
Tần Tang lập tức cảm giác sau lưng có nguy hiểm, âm thầm tập trung đối phó.
Quả nhiên, Phi Thiên Dạ Xoa lại một lần nữa lơ đi sự tồn tại của hoạt thi, xông đến hắn. Tần Tang không nghĩ nhiều, lập tức lệnh cho hoạt thi xông vào phòng phụ, đồng thời con người hắn lùi về phía sau.
Thời gian chỉ còn ba hơi thở!
Không khó.
Mở đầu của trận tiếp theo, là cảnh liên tục né tránh truy sát.
Sau hai hơi.
‘Rầm!’
Kiếm Ô Mộc bay trong ấn đường của Tần Tang ra, chuẩn bị bày kiếm trấn thì bị một quyền đánh vào thanh kiến, quyền đó cực mạnh, đẩy thanh kiếm bay ngược về, đâm vào người Tần Tang.
‘Xoẹt!’
Lồng ngực Tần Tang đau nhức, yêu hầu ngòn ngọt, nửa người cong lại như con tôm, đập mạnh vào tường.
May mắn kiếm Ô Mộc chính là pháp bảo, rất cứng, không bị Phi Thiên Dạ Xoa đánh nát, Tần Tang cũng dựa vào kiếm Ô Mộc để chống đỡ một quyền này, may gượng được.
Lúc này Tần Tang cực kỳ bê bát, quỵ xuống đất, vừa muốn đứng dậy, trước mắt bỗng tối sầm lại, Phi Thiên Dạ Xoa xuất quỷ nhập thần, lần nữa áp sát.
Lúc này, thần thức của Tần Tang cuối cùng cũng khôi phục có thể sử dụng Thiên Thi Phù, tiếng gầm thét, dốc lực dùng Thiên Thi Phù không chế Phi Thiên Dạ Xoa.
Động tác Phi Thiên Dạ Xoa chậm lại!
Tần Tang đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như thế, bây giờ hắn lấy tư thế nằm ngửa quái dị, dùng tốc độ nhanh nhất phóng ra khỏi Điện Băng.
Mười lăm hơi thở!
Dường như thoát được khỏi giới hạn nào đó, cảm giác áp bách ở khắp mọi nơi biến mất, Phi Thiên Dạ Xoa cũng không thấy tăm tức.
Cuối cùng đã thoát khỏi phạm vi hoạt động của sát thi, Tần Tang không khỏi thở phào nhẹ nhõm, dây thần kinh căng như dây đàn được thả lỏng.
“Phù phù…”
Tần Tang thở hổn hển, bụng đau như xoắn lại.
Hắn cắn chặt răng, bàn tay che lấy đan điền, quỵ ngồi xuống.
Kể từ lúc đi vào Điện Băng, tính đến bây giờ chỉ có chừng khoảng mười lăm hơi, hắn vì cuốn lấy Phi Thiên Dạ Xoa, không để nó công kích Vân Du Tử, đã dốc hết toàn lực, lặp lại hai lần đã làm khí hải tiêu hao nghiêm trọng.