Chương 581: Phù Cấm
Chương 581: Phù Cấm
Một thân ảnh chật vật lao vùn vụt trong thông đạo.
Hắc Viêm đuổi theo ở phía sau không bỏ, Dư Hóa càng ngày càng gần, Tần Tang cũng không quay đầu lại, biểu hiện trên mặt biến ảo chập chờn.
Lúc này, trong lòng bàn tay của hắn cầm một vật, chính là một tấm ngọc xám dài hình phù chỉ, thần bí chói lọi khiến người ta khó lòng rời mắt.
Băng điện đã ở ngay phía trước.
Truy binh gần trong gang tấc.
Mà bên trong khí hải của hắn vừa khôi phục được chút linh lực cũng chỉ đủ để miễn cưỡng duy trì Cửu Long Thiên Liễn Phù, giờ đã như dầu hết đèn tắt.
Thời gian không cho phép hắn tiếp tục do dự.
Trong mắt Tần Tang lóe lên sự kiên quyết, đột nhiên nâng tay kia lên thuần thục đánh ra từng đạo cấm chế lên người mình.
Những cái này, là Thiên Âm Thi Quyết phối hợp với cấm chế của Thiên Liễn Phù, trong đó có một bộ phận là học được từ trong lưu thư của Vô Thương, đã cải biến một ít.
Tần Tang chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày dùng chúng lên người mình.
Hắn sớm đã nhớ kỹ trong lòng, động tác thật nhanh chóng giải quyết trong chốc lát, sau đó xoay tay không chút do dự khắc Thiên Thi Phù vào trong mi tâm mình.
Không gian Nguyên Thần.
Thiên Thi Phù trôi về phía Nguyên Thần.
Tần Tang rùng mình một cái, vừa đúng lúc xông vào trong băng điện.
-Ầm!
Tần Tang ngã xuống mặt đất, trước mắt bỗng dưng tối đen, tầm mắt bị một cái quỷ thủ màu xanh đen chiếm giữ.
May mắn, quỷ thủ đến ngay mi tâm hắn thì dừng lại, xuyên qua khe hở Tần Tang nhìn thấy trong mắt Phi Thiên Dạ Xoa đang giãy dụa thì chấp niệm của Vô Thương liền ngăn cản hắn.
Hô hô...
Trong thông đạo cuồng phong gào thét, Hắc Viêm cuồn cuộn, Dư Hóa truy kích tới.
Phi Thiên Dạ Xoa chuyển động cái cổ nhìn qua, sau đó biến mất tại chỗ.
Tần Tang nhẹ nhàng thở ra, cảm giác lại bản thân, ý thức không có bị Thiên Thi Phù ảnh hưởng.
Tình huống khẩn cấp, không kịp tỉ mỉ điều tra.
Tần Tang bật dậy, phóng tới Thiên Thất mà Vân Du Tử đi vào, vừa đi được không xa liền nghe được phía sau truyền đến âm thanh vỡ vụn giòn tan kèm theo tiếng hô kinh sợ của Dư Hóa.
Nghe tiếng quay đầu lại, trong lòng Tần Tang âm thầm tiếc nuối.
Không ngoài dự tính, quả nhiên Dư Hóa đã lọt vào vòng công kích của Phi Thiên Dạ Xoa, nhưng lúc đại nạn lâm đầu trước ngực của Dư Hóa lại bay ra một cái Hộ Tâm Kính giống như là pháp khí.
Cái pháp khí này không chỉ có thể tự bảo hộ chủ mà còn có lực phòng hộ vô cùng cường hãn, mặc dù đã bị Phi Thiên Dạ Xoa đánh nát nhưng vẫn có thể cản lại được đánh lén trí mạng của Phi Thiên Dạ Xoa!
Dư Hóa không có chút hao tổn nào!
-Người nào!
Dư Hóa bị Phi Thiên Dạ Xoa một trảo đánh nát pháp khí vô cùng sợ hãi.
Rất nhanh Dư Hóa liền phát hiện điểm không thích hợp của Phi Thiên Dạ Xoa, hắn không phải là người.
Trên móng tay của Phi Thiên Dạ Xoa quẩn quanh Thi Độc khiến cho hắn hồi hộp, không khỏi hít vào một hơi, may mắn có pháp khí ngăn trở một kích này thay hắn.
Ở nơi này sao lại có Phi Thiên Dạ Xoa?
Trong Tu Tiên Giới, Luyện Thi có cảnh giới Kết Đan Kỳ được gọi là Phi Thiên Dạ Xoa, xuất quỷ nhập thần, thực lực vô cùng cường hãn.
Nhưng cương thi tự nhiên sinh ra muốn lột xác thành Phi Thiên Dạ Xoa vô cùng khó khăn, điều kiện phi thường hà khắc, so với tu sĩ nhân loại luyện đến Kết Đan Kỳ còn khó hơn nhiều cho nên phi thường hiếm thấy.
Dư Hóa không ngờ là ở đây lại có một con.
Dư quang thoáng nhìn thấy thân ảnh Tần Tang biến mất ỏ trong Thiên Thất trong lòng Dư Hóa kinh ngạc vạn phần, Phi Thiên Dạ Xoa không công kích người đến trước quấy nhiễu là Tần Tang mà trái lại đi công kích hắn, đây là đạo lý gì?
Chẳng lẽ Phi Thiên Dạ Xoa này là Thi Khôi của Tần Tang?
Nghĩ đến đây Dư Hóa âm thầm lắc đầu, chỉ là một tiểu tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, làm sao có thể có được Thi Khôi đẳng cấp Phi Thiên Dạ Xoa, cho dù là hắn cũng không khống chế được.
Trừ phi, còn có bí ẩn mà mình không biết.
Phi Thiên Dạ Xoa hiển nhiên sẽ không cho Dư Hóa thời gian suy nghĩ, một kích không trúng, thân ảnh biến mất tại chỗ, lại xuất hiện ở phía sau lưng Dư Hóa.
Dư Hóa trong lòng báo động, nhảy lên trốn tránh.
Hai thân ảnh loạn thành một bầy.
Dư Hóa dốc hết toàn lực tránh né, cuối cùng biết được sự đáng sợ của Phi Thiên Dạ Xoa, từ lúc lọt vào bị đánh lén đến giờ, chỉ giao đấu có mấy hiệp mà đã mấy lần hắn rơi vào hiểm cảnh.
Không khỏi lao lực quá độ, mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người.
-Cửu U Ma Viêm!
Dư Hóa rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, căm tức nhìn Phi Thiên Dạ Xoa chuẩn bị đánh tới ngửa mặt lên trời gào thét, vô tận Hắc Viêm trên mặt cờ chen chúc mà ra, muốn bao phủ lấy Phi Thiên Dạ Xoa.
Quỷ trảo vừa chạm vào Hắc Viêm đột nhiên rụt về lại, Phi Thiên Dạ Xoa bị đau rít lên một tiếng thân ảnh lui nhanh về nhìn chằm chằm pháp bảo Thập Phương Diêm La Phiên.
Trong hai con mắt đen nhánh lại có vẻ sợ hãi nồng đậm.
Dư Hóa có chút ngoài ý muốn là Phi Thiên Dạ Xoa lại sợ Cửu U Ma Viêm, không khỏi vui sướng vô cùng, cười lạnh lùng nói:
-Chỉ là thi quỷ tà vật cũng dám hung hăng trước mặt lão phu!
Lời còn chưa dứt, Phi Thiên Dạ Xoa đột nhiên biến mất, Dư Hóa lập tức thu lại nụ cười, nhìn xung quanh hai bên không thấy chút dị dạng nào liền hừ lạnh một tiếng, thôi động Cửu U Ma Viêm hóa thành một vòng lửa bao trùm toàn thân.
Đồng thời, một cổ Cửu U Ma Viêm bị hắn đánh tan hóa thành vô số ngọn lửa hư ảo trôi nổi bốn phía.
Sau một khắc, Dư Hóa quay đầu nhìn chằm chằm một chỗ trong hư không hét lớn một tiếng:
-Lăn ra đây!