Chương 585: Thi biến
Chương 585: Thi biến
Vì vậy, Tần Tang thấy không thể giết được Vu Hoa bằng đòn tấn công bất ngờ, vì vậy hắn lập tức thay đổi chiến thuật, lựa chọn chặn lối vào Thiên Thất, bắt con rùa trong bình!
Phi Thiên Dạ Xoa là đồng minh đáng tin cậy nhất.
Ngoại trừ Cửu U Ma Viêm, nó không sợ bất cứ thứ gì.
Tần Tang không phải lo lắng sẽ bị nó phản bội.
Một người, một Hoạt thi, hoặc hai 'Hoạt thi', họ hợp tác rất chặt chẽ.
Với việc Tần Tang khống chế Cửu U Ma Viêm, Phi Thiên Dạ Xoa cuối cùng cũng có thể phát huy thực lực Kim Đan đẳng cấp của Luyện Thi, thế tiến công như sấm, xuất quỷ nhập thần.
Nếu không có pháp bảo thì ngay cả Dư Hóa khỏe mạnh cũng không phải là đối thủ của Phi Thiên Dạ Xoa, chưa kể Dư Hóa đã tiêu tốn rất nhiều lực, dấu hiệu thất bại đã hiện rõ trong gang tấc.
Dư Hóa cố gắng trốn thoát, nhưng bị Tần Tang và Phi Thiên Dạ Xoa ép trở lại.
-Khốn kiếp!
Hai mắt Dư Hóa đỏ ngầu, hắn hận Tần Tang, lúc này thần chết đang vẫy gọi hắn, Dư Hóa làm gì còn tâm tư nghĩ đến lấy được Cửu Huyễn Thiên Lan, giữ được tính mạng là ưu tiên hàng đầu.
Dư Hóa không do dự, quyết định đánh thức Thực Tâm Trùng.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của Dư Hóa hiện lên sự kinh hãi:
-Ngươi...
-Trước đây, ta đều là giả bộ.
Tần Tang đứng đó bình an vô sự, lộ ra hàm răng trắng bóng, cười với Dư Hoa.
Trong mắt Dư Hóa, lại giống như ác ma.
Bị kinh sợ trước nụ cười của Tần Tang, Vu Hóa lại lộ ra sơ hở, bị Phi Thiên Dạ Xoa đánh vào ngực, hét lên một tiếng rồi bay ra ngoài.
Dư Hóa đang vùng vẫy giãy chết, khẩn cấp triệu hồi Cửu U Ma Viêm để buộc Phi Thiên Dạ Xoa đang truy đuổi phải quay trở lại.
Tận dụng cơ hội!
Tần Tang quả quyết, lập tức tiêu hao hết toàn bộ linh lực trong cơ thể, không để lại một giọt khí hải nào bên trong, cố hết sức thúc giục Cửu U Ma Viêm tấn công Dư Hóa.
Dư Hóa muốn thu hồi Cửu U Ma Viêm để chặn đòn đánh lén của Tần Tang, nhưng trong một lúc này rất khó hình thành thế tấn công hiệu quả, Tần Tang đã nắm bắt cơ hội, xông lên phá bỏ!
-A!
Đặc điểm của Cửu U Ma Viêm rất đặc biệt, thứ đầu tiên nó thiêu đốt chính là linh hồn, trên người Dư Hóa tuy chưa xuất hiện thương tích, nhưng cũng đã thốt ra những tiếng thét kinh thiên động địa, Nguyên Thần khí cũng nhanh chóng suy giảm.
Đôi mắt của Tần Tang sáng lên, hắn bất ngờ xoay chuyển Cửu U Ma Viêm để ngăn cản Phi Thiên Dạ Xoa.
Một phần của Cửu U Ma Viêm đã bị Tần Tang chia ra để ngăn chặn Phi Thiên Dạ Xoa.
Đồng thời, Tần Tang sợ Dư Hóa còn có đủ sức để phản kích, thúc giục Cửu U Ma Viêm còn lại, trực tiếp phá hủy Thập Phương Diêm La Trận của hắn, xác nhận Dư Hóa đã hôn mê, không còn chút lực phản kháng nào, giữ vững tinh thần đi đến bên cạnh Dư Hóa, phong ấn khí hải của Dư Hóa, bày ra cấm chế biến Dư Hóa thành phôi tử của Hoạt Thi, sau đó bỏ vào túi Thi Khôi.
Phi Thiên Dạ Xoa mất mục tiêu, vẻ mặt nghi hoặc, biến mất tại chỗ và quay trở lại hang ổ của mình.
Tần Tang triệu hồi Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm đang nằm tán loạn trên mặt đất, nhắm thẳng tường chắn.
Hắn không lựa chọn rút lui khỏi Băng điện.
Thứ nhất đó là không biết sau khi hang ổ của đám Phi Giác Ngư Long bị phá hủy sẽ có chuyện gì xảy ra, có thể rời khỏi đầm tối hay không, nhỡ đâu ở bên trong lại đụng trúng đường hầm, tình trạng hiện tại của hắn thì chạy thoát thân cũng rất khó khăn.
Thứ hai, hắn sợ Dư Hóa còn có đồng bọn canh gác bên ngoài.
Ngược lại, không gian phía sau tường chắn lại là nơi an toàn hiếm có, hơn nữa còn có Phi Thiên Dạ Xoa canh giữ.
Trước hết phải hồi phục những vết thương trên cơ thể, sau đó mới tìm cách rời đi, đó mới hợp lý.
Sau khi truyền tống đến Băng điện, Tần Tang lập tức ngã quỵ xuống đất.
Nhìn lại chuyện vừa rồi, từ lúc trì hoãn Phi Thiên Dạ Xoa giúp Vân Du Tử, đến lúc gặp gỡ và giết chết Dư Hóa, cũng không mất bao nhiêu thời gian, mà không chỉ tổn thương trên người hắn nhiều hơn, đầu óc cũng căng thẳng, cũng không có thời gian thả lỏng.
Bây giờ chỉ muốn ngủ thật say, không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Nhưng mà không được.
Tần Tang giữ vững tinh thần, chống tay ngồi dậy, đột nhiên kêu lên một tiếng, sắc mặt vặn vẹo, nửa thân trên cong thành một con tôm, một tay bịt chặt đan điền nghiến răng chịu đựng.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhỏ trên mặt đất, bị cái lạnh đông thành hạt băng.
Mới vừa rồi bị lôi vào trong khí hái, thẳng như dao cắt.
Một lúc sau, Tần Tang cảm thấy khá hơn, nhìn vào bên trong cơ thể thấy tinh huyết đã tiêu hao, khí hải và kinh mạch rối tung, trong lòng không khỏi thầm cười khổ.
Sau khi chạm trán với Dư Hóa, hắn đã tiêu hao khí hải vài lần, cưỡng bức đan dược luyện hóa nhập vào cơ thể, lấy tinh huyết nuôi quỷ, mặc dù hắn vẫn tìm thấy cơ hội để uống linh đan chữa thương, nhưng cũng khó tránh khỏi tạo thành thương tích không nhỏ đối với bản thân.
Lúc này thương thế còn nặng hơn, trạng thái của khí hải kinh mạch đều vô cùng thê thảm.
Ngay cả khi uống linh dược, vết thương trong thời gian ngắn cũng khó lành, phải một thời gian tĩnh dưỡng mới được.
Tần Tang khẽ thở dài, biến ra một bình linh đan, nuốt vào bụng, đợi đan dược biến thành dược lực thanh mát, đi vào lưu thông kinh mạch, vết thương bắt đầu lành lại.
Sau khi điều chỉnh hơi thở một lúc, Tần Tang tỉnh lại từ trong nhập định, nhìn về phía Dư Hóa, ngưng tụ một đám nước đá, tạt vào mặt Dư Hóa.
Dư Hóa rùng mình một cái, tỉnh dậy từ trong cơn mê.
-Là ngươi...
Nhìn thấy Tần Tang, Dư Hóa lộ vẻ kinh ngạc, lập tức nhận ra tình cảnh của bản thân, muốn giãy dụa, nhưng lại phát hiện toàn thân bị giam cầm, linh lực bị phong ấn, giống như một người bình thường.