Chương 596: Đốt Lên Yêu Hỏa
Chương 596: Đốt Lên Yêu Hỏa
Chỉ sợ Dạ Lan Bách Hợp đã sớm trở thành đồ vật trong bụng Thôn Lôi Chuẩn rồi.
Khó trách vị tiền bối phát hiện Dạ Lan Bách Hợp lại cẩn thận từng li từng tí như vậy. Không chỉ mượn đường truyền tống trận, tốn công tốn sức, mà tác dụng lớn nhất của mỗi một cấm chế đều thiên về ẩn nấp.
Đặc biệt là linh trận che chở Dạ Lan Bách Hợp, bí ẩn dị thường, vẫn luôn khóa chặt khí tức của Dạ Lan Bách Hợp, không để cho nó lộ ra một chút nào.
Trừ cái đó ra, cũng không dám có bất kỳ thủ bút dư thừa gì để tránh biến khéo thành vụng, bị Thôn Lôi Chuẩn phát hiện.
Mục đích của hai người Vô Cực Môn chủ hình như chính là động sâu.
Tầm mắt của Tần Tang lại di chuyển từ phía chân trời tới động sâu. Hai tay hắn siết chặt, ánh mắt biến ảo chập chờn, nội tâm đang do dự cùng giãy dụa.
Lúc này trên chiến trường, hai người một thú vẫn đang chiến đấu, cục diện giằng co.
Tần Tang mặc dù không cách nào thăm dò được thực lực chân chính của tu sĩ Nguyên Anh, nhưng mà từ hình tượng cũng có thể nhìn ra trong một thời gian ngắn, chỉ sợ là bọn họ rất khó phân ra thắng bại.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn có cơ hội làm gì.
Động sâu chính là ngọn nguồn Huyền Sương Sát Phong, bên trong tất nhiên nguy hiểm không gì sánh được.
Thoạt nhìn, Huyền Sương Sát Phong ngưng tụ thành một cơn lốc xoáy, chỉ chiếm giữ một khu vực trong động sâu. Nhưng toàn bộ động sâu tất nhiên là sẽ chịu ảnh hưởng của nó, tràn ngập gió rét còn kinh khủng hơn cả ở đây.
Mặc dù Tần Tang không sợ hàn ý ăn mòn Nguyên Thần, nhưng thân xác của hắn lại vô cùng yếu ớt. Ở chỗ gần với Huyền Sương Sát Phong như vậy, Xích Đan có thể đem đến tác dụng hay không vẫn còn là ẩn số.
Càng đáng sợ đương nhiên là ba vị cấp bậc Nguyên Anh đại năng ở trên không trung kia rồi.
Thế cục lúc nào cũng có thể xảy ra biến hóa.
Cho dù là hai người Vô Cực Môn chủ tìm được cơ hội phá tan phong toả của Thôn Lôi Chuẩn để tiến vào động sâu, hay là bọn họ gặp phải sự cố chủ động rút lui, Thôn Lôi Chuẩn quay về sào huyệt.
Tần Tang đều sẽ lọt vào tuyệt cảnh.
Tần Tang đang do dự, chẳng qua đây cũng không phải là một lựa chọn quá khó khăn.
Hai vị tu sĩ Nguyên Anh ý chí chiến đấu hình như cũng không mãnh liệt, lúc nào cũng có thể quay người rời đi. Đúng là tư thế này của bọn họ đã ngăn cản sự kích động của Tần Tang.
Đây là một cơ duyên mà lúc nào cũng có thể mất mạng, Tần Tang thậm chí là nửa phần nắm chắc đều không có.
Mà thu hoạch lại còn chưa biết là gì.
Tần Tang rất nhanh đã đưa ra quyết định, thành thành thật thật ở trong động băng, quan sát Nguyên Anh kỳ đại năng chiến đấu, mở mang được thêm kiến thức đã là thu tương đối khá rồi.
Không ngờ, ngay vào lúc Tần Tang hạ quyết tâm đứng nguyên tại chỗ, thế cục lại một lần nữa xảy ra biến hóa.
Vô Cực Môn chủ giơ kiếm hướng lên trên một lóng tay, linh kiếm hóa thành một vệt cầu vồng xanh phóng lên tận trời. Không trung chợt loé lên, linh kiếm hiện ra lực hút vô tận, hút sát phong chung quanh sạch sẽ không còn một mống, hình thành một khoảng trống cực lớn.
Ngay sau đó, linh kiếm vậy mà lại tan biến vào hư không, chỉ còn lại âm thanh ong ong vang vọng trời đất. Tiếng kiếm rít gần như có xu hướng áp chế Huyền Sương Sát Phong.
Đây chính là chiêu thức mạnh nhất trong Vô Ảnh Kiếm sao?
Tần Tang ngửa đầu, tầm mắt di động, chỉ có thể nhìn thấy một khoảng hư vô trống rỗng hoàn toàn không tìm thấy chân thân của linh kiếm, không biết lúc này nó đã đâm về phương nào.
Song song với lúc Vô Cực Môn chủ xuất kiếm, người áo đen còn lại cũng ra tay.
Hắn một tay hóa chưởng ngưng tụ linh lực mênh mông, mạnh mẽ vỗ về phía Huyền Quy Giáp.
Hư ảnh Huyền Quy giống như đang run lên. Bên trong Huyền Quy Giáp đột nhiên hiện lên nồng đậm ô quang, trong nháy mắt tràn ngập cả hư ảnh. Thời khắc này Huyền Quy như đã sống lại, giống một hung thú thật sự.
Rít gào trầm trầm, hoàn toàn không kém hơn so với âm thanh kiếm khí ngân vang, thời điểm Huyền Quy ngẩng đầu đã truyền khắp khắp nơi.
Đôi mắt cực lớn của Huyền Quy đỏ tươi như máu, căm tức nhìn Thôn Lôi Chuẩn.
Toàn thân nó đen nhánh, nhất là mai rùa. Giống như một khối huyền thiết*, thân hình khổng lồ có vẻ cực kỳ cồng kềnh, thật ra lại đặc biệt linh hoạt. Hình bóng loé lên một cái, chớp mắt đã vượt qua hư không xuất hiện ở bên cạnh Thôn Lôi Chuẩn, mở cái miệng lớn như bồn máu ra, răng nanh sắc bén cắn về phía cánh phải của Thôn Lôi Chuẩn.
*Huyền thiết : thép đen
-Xi..Xiiii ~!
Thôn Lôi Chuẩn hí lên, lớp lông vũ dài trên cổ lấp lánh ánh bạc, những tia chớp di động bên trong lớp lông, sau cùng tụ hợp về phía hai cánh.
Hai cánh của nó bị nhuộm thành sắc bạc, biến thành một cặp lôi dực* cực lớn.
*Lôi dực: cánh bằng sấm sét.
Đối diện với tập kích của Huyền Quy, Thôn Lôi Chuẩn không chút nào yếu thế, không những không tránh, mà ngược lại, hai cánh còn vỗ mạnh về phía Huyền Quy.
-Chát!
Cánh lớn quạt ra hoà thành một thể với sấm sét, tựa như hai cái roi điện cực lớn, đánh trên người Huyền Quy không lệch chút nào.
Huyền Quy kêu rên, bóng dáng lập tức khựng lại, sấm chớp bùng nổ từ bên trong cơ thể.
Thôn Lôi Chuẩn thừa cơ mà lên, miệng mở lớn, phun ra một trụ sét cực kỳ lớn, ánh bạc trên người bỗng nhiên ảm đảm.
Chẳng biết tại sao, trụ sét chạy tới trước mặt nó lại không phóng đi.
Âm thanh ong ong lập tức im bặt, lại thấy trụ sét biến thành một lồng giam bằng sấm chớp cực lớn. Bên trong lồng giam vây nhốt một thanh linh kiếm.
Chính là chuôi kiếm của Vô Cực Môn chủ!
Vô Cực Môn chủ bị Thôn Lôi Chuẩn nhìn thấu kiếm chiêu, đành phải điều khiển linh kiếm đánh sâu vào lồng giam.
Thôn Lôi Chuẩn hung uy đại thịnh, đồng thời chặn đứng công kích của hai vị tu sĩ Nguyên Anh.