Chương 604: Thoát thân
Chương 604: Thoát thân
Đại trận dù chưa hoàn thành, bên trong lại có một loại khí tức mờ mịt đang nổi lên.
Gió biển bị đại trận bức lui, lộ ra một cái động lớn.
Loại khí tức này đã không phải huyết mạch mà Huyền Quy có thể có được, làm cho người ta không khỏi hoài nghi, hình thái sau cùng của đại trận có thể diễn hóa ra thần thú Huyền Vũ trong truyền thuyết hay không!
Thôn Lôi Chuẩn cảm nhận được nguy hiểm, càng thêm điên cuồng. Lôi quang trên người lại trộn lẫn huyết khí nhàn nhạt, nó đang thiêu đốt tinh huyết!
Đôi cánh chim mở rộng, lông vũ toàn thân dựng thẳng, đắm chìm trong sấm chớp. Nó đã biến thành một con Lôi Điểu, hai cánh điều khiển sấm sét, có thể dẫn động Huyền Sương Sát Phong cuồn cuộn không dứt.
Sát phong cùng lôi đình hoà vào nhau, biến ảo khó lường. Vô số phong đao, sấm chớp che kín bầu trời, bắn về phía hai người Vô Cực Môn chủ.
Người áo đen toàn lực chuẩn bị đại trận, không thể động đậy.
Vô Cực Môn chủ không cách nào trốn tránh, giơ kiếm chấn ngang trước ngực, kiếm khí biến thành một bức tường cực lớn ngăn cản.
Bức tường Kiếm khí lớn cũng chỉ ngăn cản được trong chốc lát đã bị đánh bay. Vô Cực Môn chủ tiếp tục ngưng tụ tường chắn mới, thế nhưng kiếm khí càng ngày càng mỏng manh, hắn chống đỡ không được bao lâu nữa.
Huyền Quy Giáp đại trận của người áo đen sắp sửa hoàn thành.
Đại chiến ảnh hưởng đến phạm vi cực lớn, tu sĩ Nguyên Anh kỳ ra tay hết sức uy lực thật là đáng sợ.
Mặt đất đang chấn động.
Nhất là núi băng phía trên, mắt thường cũng có thể thấy vô số vết nứt đang lan tràn, càng ngày càng dày đặc. Núi băng rung chuyển mạnh, những khối băng to to nhỏ nhỏ nhiều lần vỡ tan, cuồn cuộn lăn xuống.
Tần Tang lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, hắn càng hi vọng có thể tận mắt quan sát đại trận mà tu sĩ Nguyên Anh tỉ mỉ chuẩn bị nếu đụng phải Thôn Lôi Chuẩn thiêu đốt tinh huyết, một trận chiến kinh thế này sẽ có tình cảnh như thế nào.
Muốn nhìn xem người thắng sau cùng rốt cuộc sẽ là ai.
Thế nhưng hắn không dám ở lại chỗ này. Cho dù núi băng hiện tại chưa bị hủy diệt, nhưng một lát nữa chắc chắn là khó mà may mắn thoát khỏi, đường lui của hắn sẽ bị đứt đoạn mất.
Tần Tang toàn lực lao về phía núi băng. Lúc tìm được động băng thì thấy nó đã bị sụp gần một nửa.
Quay đầu nhìn về chiến trường phía xa, Tần Tang lộ ra biểu cảm hâm mộ, chăm chú nhìn thoáng qua, đem tình cảnh này ghi tạc vào trong lòng, tiếp đó xoay người xông vào động băng.
Trong động băng, khắp nơi đều là vết nứt to lớn. Bóng dáng Tần Tang di chuyển, đi ngang qua chỗ Dạ Lan Bách Hợp sinh trưởng.
Nhìn thấy linh trận bị phá, Dạ Lan Bách Hợp đã bị Vân Du Tử hái đi.
Mà Vân Du Tử thì không thấy tăm hơi.
Tiếp tục phi độn, cuối cùng đi tới mặt tường băng có cấm chế phong tỏa kia.
Núi băng gần như đã bị hủy diệt. Sức mạnh to lớn của thiên địa đè xuống, cấm chế bên trên tường băng cũng lộ ra, ánh sáng rực rỡ lập loè không yên, dường như cũng muốn chôn theo núi băng.
Tần Tang đối với cấm chế đã rõ như lòng bàn tay, nhẹ nhàng phá giải nó rồi lách mình lướt vào điện băng, phát hiện bên trong đã không có một ai, Vân Du Tử cũng không ở chỗ này nghỉ ngơi hồi phục.
Đoán chừng Vân Du Tử cũng phát hiện ra dị biến ở động băng, không dám đợi lâu ở đây nên thà rằng rời đi trước sau đó lại tìm một chỗ an ổn để luyện hóa Dạ Lan Bách Hợp.
Như vậy cũng tốt, đỡ phải mồm mép giải thích một phen.
Vừa muốn nhấc chân đi vào truyền tống trận, trong lòng Tần Tang khẽ động. Hắn ngừng lại, đột nhiên tế ra Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm đâm về mấy yếu điểm của cấm chế trên tường băng.
'Rắc rắc!'
Bên trên tường băng đột nhiên xuất hiện một vết nứt, Tần Tang thu kiếm đi vào truyền tống trận.
Sau khi hắn rời đi, gió lạnh cuối cùng cũng huỷ diệt tường băng, quét sạch mọi thứ, đồng thời phá hoại luôn truyền tống trận.
Lúc này, bóng dáng Tần Tang đã xuất hiện ở Thiên Thất.
Sau khi rời khỏi phạm vi hoạt động của Phi Thiên Dạ Xoa, Tần Tang cũng không nóng lòng rời đi. Ở chỗ này không cảm nhận được rung động nhỏ nào, chứng tỏ trận đại chiến kia không ở gần đây.
Hơn nữa bên trong Vô Nhai Cáo thượng cổ cấm chế tầng tầng lớp lớp, không gian quỷ dị, không thể tính toán theo lẽ được.
Không biết vị tiền bối kia đã dùng thủ đoạn gì, lại có thể để truyền tống cấm chế ở chỗ này, thể vượt xuyên qua Vô Nhai Cáo, ẩn núp đến bên cạnh sào huyệt của Thôn Lôi Chuẩn, trộm lấy thiên tài địa bảo.
Ngồi xếp bằng trên đường băng, Tần Tang vận chuyển công pháp điều trị. Đợi tới khi khí hải khôi phục mới từ trong nhập định tỉnh lại, còn không kịp chờ đợi đã mở túi Giới Tử, lấy Vô Gian Huyết Tang ra quan sát.
Thần thức dò vào túi Giới Tử, sắc mặt Tần Tang đột nhiên cứng đờ.
Lấy ra cùng với Vô Gian Huyết Tang còn có mấy cây linh mộc, là lúc ở Âm Sơn Quan Tần Tang đã tốn hao giá tiền rất lớn mới mua, còn chưa kịp để Ô Mộc Kiếm thôn phệ.
Những thứ linh mộc này vốn có hình dạng khác nhau, đủ mọi màu sắc, không phải trường hợp cá biệt gì.
Lúc này, lại có hai cây linh mộc nhiễm lên màu đỏ của máu. Màu sắc ban đầu của bọn chúng rõ ràng là xanh tươi!
Không những trở thành một khối gỗ đỏ như máu, đến linh tính bên trong cũng bị phá hoại gần như không còn gì, đã biến thành một khúc củi mục vô dụng!
Vừa rồi Tần Tang vội vàng đánh cắp Vô Gian Huyết Tang, chỉ kịp ném nó vào túi Giới Tử, đúng lúc lại rơi vào giữa hai cây linh mộc này, thời gian ngắn như vậy, huyết quang lan tràn lại ăn mòn được hai cây linh mộc.
Trong lòng Tần Tang kinh ngạc, tổn thất nặng nề nhưng lại có chút ngạc nhiên mừng rỡ.
Dùng linh lực bao lấy Vô Gian Huyết Tang.
Nhìn kỹ một lượt, sau đó Tần Tang đột nhiên đánh ra từng lớp cấm chế, phong tỏa huyết quang lại, lúc này mới yên tâm thu vào túi Giới Tử.