Chương 607: Thành Đan
Chương 607: Thành Đan
Vân Du Tử vội vàng rời đi.
Tần Tang ở lại Thanh Dương phường thị ngây người nửa tháng, sau đó thay đổi kế hoạch đã định, không đi về hướng chiến trường Cổ Tiên, mà là quay về sư môn Thiếu Hoa Sơn.
Bên trong hồi Long Quán lại nhiều thêm mấy lá Truyền Âm Phù.
Tần Tang lấy ra từng cái xem xét, lúc nhìn thấy một việc trong đó, thần sắc hơi thay đổi, nhấc lên độn quang bay về phía sư môn.
Thiếu Hoa Sơn, Chưởng Môn Phong.
Chấp chưởng ngọn núi này vốn là Ngu chưởng môn.
Sau khi phát hiện Thiên Hành Minh có dị động, Kỳ Nguyên Thú bị gấp triệu về núi thì đã tạm trú lâu dài trong Chưởng Môn Phong.
Một đạo độn quang vạch phá trời cao, đi tới phía trước Chưởng Môn Phong.
Lần này, động tác của Tần Tang vô cùng cẩn thận. Độn quang rơi xuống chân núi Chưởng Môn Phong. Sau đó hắn lấy ra một cái hộp ngọc nâng trong tay, đi bộ lên núi, bước chân vội vàng đi tới trước đại điện Chưởng môn.
Trước đại điện Chưởng môn, có một thiếu niên vóc người thon dài, khuôn mặt tuấn tú đang đứng. Nhìn tu vi, đúng là vừa đột phá Trúc Cơ cách đây không lâu.
Thiếu niên không chỉ có tướng mạo trẻ trung, tuổi tác hẳn là cũng không lớn, có thể thấy được thiên phú rất tốt.
Tần Tang đã lâu không về sư môn, không nhận ra những nhân tài mới xuất hiện này. Người này nếu đã canh giữ ở trước đại điện Chưởng môn, không thể khinh thường, Tần Tang liền chắp tay làm lễ ra mắt, nói:
-Vị sư đệ này hữu lễ, tại hạ Tần Tang, cầu kiến Kỳ sư thúc, thỉnh cầu sư đệ vào thay ta thông báo một tiếng.
-Ngài là Tần sư huynh?
Hình như thiếu niên biết rõ Tần Tang, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, chủ động đi tới, đáp lễ nói:
-Cáo Dương bái kiến Tần sư huynh. Sư phụ vẫn thường nhắc đến Tần sư huynh, Ngọc Dương Tử sư huynh cùng Mục sư huynh, đối với các người khen không dứt miệng. Cáo Dương trong lòng ngưỡng mộ đã lâu, bây giờ cuối cùng cũng được nhìn thấy chân dung Tần sư huynh!
-Không dám nhận! Không dám nhận!
Tần Tang tò mò hỏi:
-Cáo sư đệ, tôn sư chẳng lẽ là Kỳ sư thúc?
Cáo Dương gật đầu, lộ ra vẻ chợt hiểu, giải thích nói:
-Tần sư huynh vẫn luôn lịch lãm bên ngoài sư môn, có thể chưa biết thời điểm sư phụ Kết Đan, đúng lúc ta cũng đột phá Trúc Cơ nên đã thu ta làm đồ đệ. Lúc này mới có thể làm bạn lâu dài bên cạnh sư tôn, lắng nghe sư tôn dạy bảo, vì sư tôn mà phân ưu.
Trên mặt Tần Tang lộ ra vẻ hâm mộ:
-Cáo sư đệ có thể được Kỳ sư thúc nhìn trúng thu làm đệ tử, cũng coi như là phúc duyên thâm hậu! Lúc Kỳ sư thúc tọa trấn Huyền Lô Quan, ta cùng mấy người Mục sư huynh đều được Kỳ sư thúc chăm sóc ít nhiều. Cáo sư đệ sau này gặp phải chuyện gì khó xử, cứ việc nói với vi huynh, mặc dù vi huynh tu vi không cao nhưng chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực tương trợ.
Cáo Dương đại hỉ:
-Đa tạ Tần sư huynh!
Trên mặt Tần Tang hiện lên nụ cười thân mật, nhiệt tình bắt chuyện cũng Cáo Dương
Trở về Long Quán Truyền Âm Phù, có một lá phù truyền đến tin vui. Nội dung chính là một tháng trước Kỳ Nguyên Thú đã Kết Đan thành công, trở thành tu sĩ Kim Đan.
Lần đầu tiên Tần Tang đến Huyền Lô Quan, vẫn là vào ba mươi năm trước. Khi đó Kỳ Nguyên Thú đã là cao thủ Giả Đan cảnh, bị bình cảnh vây khốn trong thời gian rất dài.
Tu tiên giả cả đời bị vây ở Giả Đan cảnh là chuyện cực kỳ phổ biến.
Ba mươi năm qua, Kỳ Nguyên Thú trước sau gì cũng không thể đột phá.
Không ngờ là sau khi bị triệu về sư môn, xử lý một đống sự vụ phức tạp, ngược lại, Kỳ Nguyên Thú một lần nữa đột phá thành công.
Kỳ sư huynh lắc mình biến hoá, trở thành Kỳ sư thúc.
Tần Tang trước khi đi còn chưa nghe được tin tức, bao gồm cả chuyện Ôn sư huynh chấp chưởng Đạo Môn Phong, hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Tu tiên giả trước khi Kết Đan cần bế quan tĩnh tâm chải vuốt bản thân, động một tí là mười mấy năm thậm chí mấy chục năm cũng là chuyện thường. Kỳ Nguyên Thú lại khác, không những không bế quan, lại còn suốt ngày xử lý những chuyện lặt vặt, cơ duyên vừa đến thì ngay lập tức đột phá.
Thật sự là ghen tị không nổi.
Tần Tang ở bên ngoài, không thể đuổi kịp khánh điển Kim Đan của Kỳ Nguyên Thú. Lần này đúng lúc trở lại sư môn, về tình về lý đều nhất định phải tự mình mang hạ lễ đến đây chúc mừng!
-Tần sư huynh, sư tôn đang lúc bế quan, không biết ngày nào mới có thể xuất quan. Chờ lúc sư tôn xuất quan, ta sẽ bẩm báo lại với người. Nhưng mà, sư tôn không thu hạ lễ, vẫn xin Tần sư huynh thu lại đi thôi.
Cáo Dương thấy Tần Tang có vẻ bất ngờ, sợ hắn hiểu lầm nên luôn miệng giải thích:
-Sư huynh minh giám, không chỉ có Tần sư huynh, những sư huynh khác, hạ lễ của sư bá, sư tôn cũng hoàn toàn không thu.
Tần Tang có chút ngoài ý muốn:
-Lời này thật chứ?
Cáo Dương vẻ mặt nghiêm nghị nói:
-Hoàn toàn chính xác, sao ta dám lừa gạt Tần sư huynh chứ!
-Nếu là quy củ do Kỳ sư thúc định ra, đúng là không thể phá hư, là sư huynh đã mạo phạm.
Tần Tang đành phải thu hồi hộp ngọc.
Trong hộp ngọc để chính là Hàn Kim Khoáng Mẫu, Tần Tang còn chưa kịp rèn luyện. Nhưng mà xem như hạ lễ chúc mừng chắc chắn là đã đủ.
Thu hồi hộp ngọc xong, Tần Tang lại lấy ra một vật từ túi Giới Tử, là một Đồng Hoàn (khuyên đồng).
Đây là cực phẩm pháp khí, là di vật của Đàm Hào, người bị Âm Sơn Quan truy sát để lại, phẩm chất rất tốt nhưng công năng lại hơi có vẻ bình thường. Tần Tang vẫn luôn để trong túi Giới Tử, tạm thời không cần đến.
-Cáo sư đệ, mặc dù đây là lần đầu chúng ta gặp nhau nhưng lại có chút hợp ý. Vi huynh có món pháp khí này, khá thích hợp với công pháp của sự đệ, đúng lúc đưa cho Cáo sư đệ đem theo bên người.
Nhìn ra được Cáo Dương cực kỳ ưa thích món pháp khí này nhưng lại không dám thu, liên tục khước từ.