Chương 612: Một người trông tiệm
Chương 612: Một người trông tiệm
Yêu thú Hàn Chu Thổ Tơ và Thanh Lam Thạch.
Cả hai đều là linh tài cực kỳ phổ biến của Tu Tiên Giới, linh tính tạp nham, quá lắm chỉ có thể dùng để luyện chế pháp khí hạ phẩm không được lưu hành.
Tần Tang chuẩn bị bắt đầu từ pháp khí hạ phẩm, tạo nền móng vững chắc, từng bước thăng tiến lên.
Chọn hai loại linh tài này là để luyện chế một thanh linh kiếm có mang Thủy nguyên chi lực, đối với người tu tiên cấp thấp, đó là một loại vũ khí rất không tồi.
Đã thực hiện xong mỗi một bước của kế hoạch, kể cả pháp khí được luyện chế cũng có điều chú trọng, Tần Tang và Ngô chủ tiệm đã bàn chuyện trắng đêm, tỉ mỉ định ra kế hoạch.
Cũng may mà Ngô chủ tiệm dốc sức giảng dạy, Tần Tang mới có lòng tin để làm như vậy.
Tần Tang cầm một khối Thanh Lam Thạch lớn bằng bàn tay lên, đầu ngón tay hơi dùng sức, Thanh Lam Thạch vỡ ra 'Đùng' một tiếng, Tần Tang cố gắng tỉ mỉ, loại bỏ những phần hỗn tạp nhất bên trong Thanh Lam Thạch, không dư cũng không thiếu phần nào.
Sau đó, Tần Tang giơ tay ném những mảnh vụn của Thanh Lam Thạch vào Thạch Trung Hỏa.
Sau đó liền thấy ngọn lửa chập chờn, tạp chấp Thanh Lam Thạch từng chút từng chút bị thiêu rụi, chỉ còn lại bộ phận tinh khiết nhất, ẩn chứa Thủy nguyên chi lực dồi dào.
Nhưng Thủy nguyên chi lực này vô cùng dữ dội, thế này thì rất khó để thu lại cùng một chỗ, ngưng tụ thành kiếm.
Tần Tang lập tức nhặt một sợi tơ nhện lên, đưa nó vào, tơ nhện nóng chảy, giống như Hàn Tủy, rất sền sệt, nhỏ lên trên Thanh Lam Thạch, sự dữ dội kia dần bị xoa dịu.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, hai linh tài trung hòa lẫn nhau, cuối cùng hòa làm một thể, sau đó biến chuyển thành hình kiếm.
Cuối cùng, Tần Tang đưa tay thăm dò ngọn lửa, lất ra một thanh Tam Xích Thanh Phong.
Thân kiếm thon dài, toàn thân xanh biếc, ở giữa là có một đường màu trắng, rất đáng chú ý.
Lần thứ nhất luyện khí đã thành công, nhưng cũng rất bình thường, với tu vi Trúc Cơ trung kỳ của Tần Tang, lực khống chế thần thức và linh lực vượt xa Ngô chủ tiệm, luyện chế pháp khí hạ phẩm thất bại mới là kỳ quặc quái gở.
Cầm linh kiếm nhìn một hồi, Tần Tang thấu hiểu lại quá trình vừa qua, sau đó tùy ý ném thanh kiếm qua một bên, tiếp tục luyện chế.
Từng thanh linh kiếm hạ phẩm ra lò, Tần Tang càng ngày càng thuần thục, hắn phân tâm nhớ lại nội dung trong thẻ ngọc, cảm thấy mình đã lĩnh ngộ sâu hơn một tầng so với lúc trước.
Được nửa đường, vì muốn thử nghiệm thứ gì đó mới nên thất bại mấy lần ngoài ý muốn, không ảnh hưởng đến toàn cục.
Một tháng sau, rốt cuộc Tần Tang cũng đi ra từ trong động phụ, đi vào cửa hiệu, nhìn xung quanh một chút, ngón tay chạm một cái, ở chỗ lổ hổng đột nhiên có một cái kệ hàng xuất hiện, phía trên bày đầy linh kiếm.
Không chỉ có linh kiếm hạ phẩm mà còn có các thanh linh kiếm trung phẩm.
Cửa tiệm rốt cuộc cũng có chút gì đó giống 'Kiếm Các' rồi.
Đây là thành quả trong một tháng của Tần Tang, hắn khổ luyện một tháng, thử nghiệm hết tất cả ý tưởng, đồng thời bắt đầu thử nghiệm luyện chế pháp khí trung phẩm, mục đích là để thấu hiểu hết những nội dung bên trong thẻ ngọc.
Thu hoạch được tương đối, nhưng có vài nội dung vẫn còn cần thời gian để lĩnh hội, nhưng mà không cần phải ngồi lại mãi trong động phủ, trong khoảng thời gian này hoàn toàn có thể đi đến Vô Nhai Cốc.
Vừa rèn luyện, vừa tổng kết những điều tâm đắc, hơn nữa còn có thể sưu tập linh tài cần thiết cho việc luyện khí ở Vô Nhai Cốc.
Sau khi rèn luyện về, liền học luyện khí và tu luyện.
Mấy năm sau này, hắn trải qua cuộc sống tu hành khổ hạnh, không thể lãng phí một giây một phút nào. Nguồn gốc của động lực nguồn gốc là để tương lai có thể nhận được báo đáp dồi dào!
Cổng lớn mở ra.
Giữa trưa mặt trời chiếu vào, ấm áp toàn thân.
Những người qua lại trên đường nghe thấy động tĩnh, kinh ngạc nhìn qua, nghi ngờ chủ tiệm kia lười biếng như thế, giờ này mới mở cửa kinh doanh.
- Nên tìm một người tiểu nhị.
Tần Tang thầm nghĩ.
Cùng ngày, Tần Tang đi đến nơi giao dịch buôn bán ở khu tụ họp của người phàm, sau khi dạo qua một vòng, mang về hai người.
Trong đó một người là thiếu niên, vóc người gầy cao, giống như một cây sào, tên là Ninh Hữu Vi, là một người tu tiên, nhưng mà tu vi chỉ đến Luyện Khí kỳ tầng một.
Người còn lại là mẹ của Ninh Hữu Vi, bệnh nặng mới khỏi, thân thể cũng rất suy nhược.
Mẹ con Ninh Hữu Vi là dân bản địa của phường Thanh Dương, mẹ Ninh Hữu Vi khi còn trẻ được gả cho một người tu tiên, cũng chính là cha của Ninh Hữu Vi.
Thiên phú của cha hắn rất kém cỏi, tu vi cũng không cao, nhưng có thân phận Tiên Sư và ân trạch từ tổ tiên, có được một động phủ ở trong phường, cuộc sống cũng được xem là giàu có.
Không ngờ ai tính được số trời, vào một lần rời khỏi phường để đi rèn luyện, cha Ninh Hữu Vi gặp phải chuyện bất trắc, hoàn toàn không có tin tức gì, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, rồi mẹ Ninh Hữu Vi gặp bệnh nặng.
Người này rất hiếu thuận, bán sạch toàn bộ di vật của cha, cuối cùng bán động phủ cho một người tu tiên, rốt cuộc đổi lấy linh dược, chữa khỏi bệnh cho mẹ hắn.
Nhưng cũng vì thế nghèo rớt mồng tơi, cả một nơi để ngả lưng cũng không có.
Thiên phú của Ninh Hữu Vi còn chẳng bằng cha hắn, tu vi không mạnh hơn người phàm bao nhiêu, quá khó để xoay xở. Nếu như trong vòng nửa năm không tìm được nghề trong phường thì sẽ bị trục xuất khỏi phường ngay.
Tần Tang điều tra rõ chuyện xưa của Ninh Hữu Vi là thật, đưa bọn họ về cửa tiệm.
Dùng ai cũng là dùng, dùng loại người này rất yên tâm.
Dù sao hắn cũng không mong việc buôn bán có phất lên hay không, chỉ cần có một người trông tiệm là được.