Chương 62: Vong Dương Mà Chết
Chương 62: Vong Dương Mà Chết
-Chẳng lẽ Vương Lưu lại dám lấy việc công trả thù tư, vô duyên vô cớ bắt chúng ta thay đổi quân sách?
Nếu như có thể tìm được cổ đạo, đánh xuống Độ Nha Khẩu, chiếm lấy bảy thành, lập được công lớn thì Tần Tang chắc chắn sẽ được thăng tiến làm Đề Đốc.
Tần Tương biết rõ Vương Lưu không ưa gì hắn, chắc chắn không muốn hắn lập công.
-Thật ra cũng không phải vô duyên vô cớ.
Phùng Phó Tướng khẽ thở dài:
-Hôm trước, binh sĩ bắt được một đại phu lên núi hái thuốc, đại phu đó nói rằng mấy hôm trước Cổ Linh Sơn có địa chấn, dãy núi chấn động, vô cùng nguy hiểm nên Vương Lưu lập tức lấy cớ đó tuyên bố là cho dù Cổ Linh Sơn có cổ đạo thì cũng đã bị núi đá lấp mất, có tìm được cũng vô dụng, còn làm hỏng bí mật quân sự.
-Là Địa Long trở mình sao?
Tần Tang nhíu mày, hắn vừa mới vào Cổ Linh Sơn, vừa mới bắt đầu hành động, quả thực không biết đến chuyện này.
-Không phải...
Giọng điệu của Phùng Phó Tường có hơi quái dị:
-Đại phu kia thề là đã nhìn thấy hai vị thần tiên bay qua đỉnh đầu hắn, hai vị tiên nhân xảy ra đại chiến ở Cổ Linh Sơn đến mới có trận địa chấn này.
-Hắn thật sự nhìn thấy thần tiên à?
Ánh mắt của Tần Tang đột nhiên sáng lên.
Phùng Phó Tướng cười nhạo nói:
-Tần lão đệ đừng nghe đại phu kia nói linh tinh, ta chưa từng nghe nói có truyền thuyết thần tiên nào ở trong Cổ Linh Sơn cả. Tên đại phu này còn có mấy người đồng hành, tất cả đều bị hổ, sói ăn thịt, chỉ có một mình hắn chạy thoát, vẻ mặt hoảng sợ, chắc là bị dọa đến phát điên rồi. Vương Lưu cũng không ngốc, hắn chưa chắc đã tin chuyện này, chủ yếu là hắn muốn nhắm vào ngươi thôi.
Tần Tang không bình luận gì, suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Ta có thể gặp tên đại phu kia một lúc hay không?
Phùng Phó Tướng hiểu sai ý:
-Người muốn dùng hắn để đột phá khẩu? Hắn bây giờ bị Vương Lưu bắt giữ, sợ là không dễ thực hiện đâu...
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân. Bên ngoài có người nói:
-Phùng tướng quân, Tần tướng quân đã trở về rồi sao? Mạt tướng phụng mệnh Đề Đốc đại nhân tới mời Tần tướng quân tới trướng Trung Quân nghị sự.
Tần Tang và Phùng Phó Tướng quay ra nhìn nhau, xem ra Vương Lưu không đợi được nữa rồi.
Tần Tang đi theo binh lính của Vương Lưu vào đại trướng Trung Quân, vừa vào đã nghe thấy tiếng cười nói yêu kiều, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Vương Lưu ngồi ở án soái, tay ôm tay ấp hai tỳ nữ dung mạo xinh đẹp.
Bộ dạng phóng đãng của Vương Lưu, hai tay không biết để ở đâu. Hai tỳ nữ yểu điệu rúc vào trong ngực hắn, một người thì rót rượu, một người gắp thức ăn.
-Mạt tướng bái kiến Đề Đốc đại nhân.
Tần Tang ôm quyền hàn lễ, Vương Lưu làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục chơi đùa cùng mỹ nữ, âm thanh dung tục vô cùng khó nghe.
Tần Tang đứng nguyên tại chỗ, không biểu lộ cảm xúc gì.
-Ơ! Hóa ra là Tần tướng quân!
Ngó lơ Tần Tang một lúc lâu, Vương Lưu tỏ vẻ bây giờ mới nhìn thấy hắn, vẻ mặt kinh ngạc, miệng lưỡi quỷ quái nói:
-Tần tướng quân là người tài, chưa đầy hai mươi tuổi đã làm Tham Tướng đạ nhân, các ngươi phải kết thân với hắn, nếu có thể cùng hắn kết nghĩa huynh muội, tỷ đệ, phu thê thì sẽ lên như diều gặp gió, không cần bán rẻ mua vui cho lão tử! Ngươi thấy ta nói có đúng không hả Tần Tướng Quân!
Hai vị mỹ nữa cười khẽ, không thuận theo.
Hai nữ tử này bộ dạng phong trần, Vương Lưu bọn họ kết nghĩa với Tần Tang là có ý sỉ nhục hắn.
Vẻ mặt Tần Tang vẫn không hề bận tâm như cũ:
-Đề Đốc đại nhận cứ đùa, Tần Tang không dám.
-Không dám? Tại sao lại không dám?
Vương Lưu cân nhắc, cười nói:
-Lần này Tần tướng quân lại lập kỳ công giống như ở huyện Hòa Ninh thì vị trí này của lão tử không phải là của ngươi hay sao, ngươi có cái gì mà không dám? Đáng tiếc, đáng tiếc, ngươi nói xem bình thường thì chẳng thấy thần tiên nào cả thế mà lúc này lại kéo nhau tới đây đại chiến, làm hỏng chuyện tốt của Tần Tường quân, thật sự là khiến người ta phải thất vọng đúng không? Ha ha...
Tần Tang vẫn như cũ mặc kệ thái độ trào phúng của Vương Lưu, sau một hồi giễu cợt, Vương Lưu cảm thấy không còn thú vị nữa, sắc mặt thay đổi, nghiêm nghị nói:
-Chuyện về cổ đạo đừng nhắc tới nữa, sau này cũng đừng dùng những tin tình bào này để lừa gạt bản Đề Đốc! Bây giờ Bản Đề Đốc lệnh cho người vào Cổ Linh Quan điều tra quân tình, nếu như làm hỏng bí mật quân sự, giết không tha!
Mắt Tần Tang sáng lên, Cổ Linh Quan có trọng binh canh gác. Một mình hắn đi vào đó điều tra tình báo, không khác gì đi chịu chết.
-Mạt tướng tuân mệnh!
Tần Tang nhận lệnh, rời khỏi đại trướng.
Sau khi đi vài vòng quanh doanh trại, Tần Tang trở lại quân trướng của mình, nói với Thủy Hầu Tử vài câu, Thủy Hầu Tử nhận lệnh đi, Tầng Tang ngồi trong trướng trầm tư một lúc, sau đó tịnh tâm tu luyện U Minh Kinh.
Mưa ròng rã cả một ngày trời thì tảnh, ánh chiều tà le lói.
Thủy Hầu Tử vội càng trở lại trướng, trong tay cầm một tờ giấy, nhỏ giọng nói:
-Tần tướng quân, Trịnh Khôn truyền tin tới, đúng là ba ngày trước có một trận địa chấn ở trong Cố Linh Sơn, nhưng bọn họ không nhìn thấy vị thần tiên nào cả. Mặt khác có một đội quân tìm kiếm đã mơ hồ tìm được vị trí của cổ đạo, Trương Văn Khuê đang tự mình tới xem xét.
Tần Tang cầm lấy tờ giấy, nhìn lướt qua sau đó để trên ngọn nến đốt nó thành tro, xua tay nói:
-Ta biết rồi, ngươi trở về đi.
Đêm khuya.
Ngoài trướng chỉ có tiếng bước chân của binh lính đi tuần tra, Tần Tang dừng việc tu luyện, ánh lửa ở bên ngoài trướng rọi đến, ánh mắt của Tần Tang sáng ngời một cách kỳ lạ.
Tần Tang lấy Diêm La Phiên ra, sử dụng thần thức điều khiển Diêm Vương lặng lẽ đi tới quân trướng của Vương Lưu, hai mắt hắn dường như ở trên người Diêm Vương, cảm giác vô cùng kỳ diệu.