Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 63 - Chương 63: Cổ Linh Sơn Tiêu Tùng

Chương 63: Cổ Linh Sơn Tiêu Tùng Chương 63: Cổ Linh Sơn Tiêu Tùng

Doanh trại Trung Quân không lớn, rất dễ để tìm được quân trướng của Vương Lưu, thân vệ canh giữ ở bên ngoài không thể ngờ được có ác quỷ đi vào trong trướng ngay trước mặt bọn hắn.

Nhìn thấy cảnh tượng bên trong quân trước, Tần Tang nhíu mày.

Bây giờ ở trong trướng cũng vẫn là ba người, nhưng không thấy hai nữ tử phong trần ban ngày kia đâu, thay vào đó là một thiếu phụ và một thiếu nữ nhỏ tuổi. Thiếu nữ bị dây thừng buộc chặt, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, thậm chí là tuyệt vọng.

Vương Lưu cầm chén rượu, nở nụ cười dâm đãng ép nàng uống rượu.

Thiếu nữ có tính cách mạnh mẽ, liên tục lắc đầu không uống, cắn chặt môi. Vương Lưu đổ vào miệng nàng hai ngụm rượu, nàng lập tức mở miệng phun lên người hắn ta, sau đó bị hắn ta cho hai cái bạt tai.

-Con đĩ này, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.

Vương Lưu giận tím mặt, thiếu phụ bộ dạng như rắn nước quấn lấy Vương Lưu, âm thanh kiểu mị:

-Tướng quân bớt giận, tiểu cô nương còn nhỏ không hiểu chuyện, chọc giận Tướng Quân, để nô tỳ giúp ngài hạ hỏa...

Vương Lưu buồn bực cầu bình rượu thuốc trên bàn uống một ngụm lớn, đưa tay bóp mạnh ngực của thiếu phụ:

-Vẫn là ngươi biết điều, trước hết để lão gia thư giãn một lúc. Hầu hạ lão gia tốt, chờ xong việc ta sẽ thả chồng của ngươi ra, để vợ chồng các ngươi đoàn viên, ha ha...

Thiếu phụ nghe lời, chủ động hầu hạ, khóe mắt rưng rưng.

Tần Tang lạnh lùng nhìn, hắn nhận ra thân phận của thiếu phụ này.

Khoảng thời gian trước, Tuyên Uy Doanh đánh bại một thành nhỏ gần Cổ Linh Sơn, quan chi huyện ở đó bị bắt, sống chết không chịu đầu hàng, sau đó bị Vương Lưu buộc sau lưng ngựa kéo đến chết, thiếu phụ này chính là vợ của quan chi huyện đó.

Trong nháy mắt, Vương Lưu rên lên một tiếng, đang trong lúc run rẩy thì Diêm Vương thừa cơ nhào tới.

...

Đêm khuya, đúng giờ tý, bó đuốc ở Tuyên Uy Doanh sáng rực, tướng lĩnh tụ họp đầy đủ ở trước soái trướng, có cả Tần Tang

Thi thể của Vương Lưu đã được che lại bằng vải trắng, ở phái dưới thân vệ quỳ đầy dưới đất, run lẩy bẩy, thậm chí còn có người sợ tè cả ra quần.

Mới hai ngày trôi qua mà cả hai vị chủ soái một người bị bệnh, một người thì chết, vẻ mặt của các đại tượng nghiêm trọng vô cùng, bầu không khí trùng xuống.

Nhưng mà khi ánh mắt bọn họ lướt qua thi thể của Vương Lưu, khóe miệng đều có một ý cười kỳ lạ, tất cả mọi người và Mã Thượng Phong đều đã nghe qua nhưng tới bây giờ vẫn chưa được nhìn thấy tận mắt.

Nguyên nhân cái chết của Vương Lưu, ai ai cũng biết, Vương Lưu bản tính hao sắc, phóng tục quá độ là chuyện rõ như ban ngày.

-Phùng tướng quân, hôm nay Tuyên Uy Doanh chỉ còn ngài có thể chủ trì đại cục, chuyện này phải xử lý như thế nào, xin Phùng tướng quân quyết định.

Mấy vị phó tượng còn lại lý lịch và uy phong đều kém xa Phùng phó tướng.

Hàng trăm đại tướng đều nói cùng một câu, Tần Tang cũng phụ họa theo.

Phùng phó tướng liên tục xua tay:

-Tại hạ không được học hành nhiều, không dám nắm quyền... Theo ta thấy, chuyện này nên bẩm báo với Đề Đốc đại nhân, để đại nhân quyết định.

Đề Đốc vẫn đang hôn mê, Tần Tang và các tướng đi vào trong soái trướng, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Đề Đốc thì giật nảy mình.

Quả nhiên bệnh tật thật đáng sợ!

Quân y bị ép đến đánh thức Đề Đốc. Phùng phó tướng ghé vào bên tai hắn kể rõ sự tình, hai mắt vô thần của Đề Đốc đại nhân đột nhiên trừng to, mặt đỏ bừng, ho khan kịch liệt, đôi môi run rẩy nói.

Nhìn khẩu hình, có lẽ là hai chữ ‘Phế vật’.

Dưới con mắt của mọi người, Đề Đốc vất vả đem ấn soái giao cho Phùng phó tướng rồi ngất đi.

Mọi người thương lượng xong việc xử lý hậu sự của Vương Lưu thì trời cũng đã sáng.

Tần Tang trở lại quân trướng thì đã thấy Ngô Truyền Tông ngồi chờ ở trong.

-Tiên sinh.

Ngô Truyền Tông do dự mở miệng:

-Hậu sự của Vương tướng quân xử lý thế nào? Nghe nói hai nữ tử trong trướng đều phải chết?

Xem ra trong vòng một đêm, chuyện xấu của Vương Lưu đã truyền khắp quân doanh, đến cả Ngô Truyền Tông cũng đã biết.

Tần Tang cũng không lấy làm lạ, Vương Lưu tính tính phách lối, đắc tội với không ít người, vì thế xảy ra chuyện như thế này cũng là bình thường.

-Sau khi ra ngoài không được phép nói lung tung.

Tần Tang uể oải ngồi xuống chỗ da gấu.

-Phùng tướng quân đã hạ lệnh, Vương tướng quân chăm lo quân vụ, ngày đêm vất vả, kiệt sức mà chết, tất cả người ngoài trong quân trướng lúc đó tất nhiên cũng phải chết.

Tần Tang ngồi thẳng dậy.

-Tiểu tử nhà ngươi có phải coi trọng người nào đó rồi phải không?

Mặt Ngô Truyền Tông đỏ bừng, liên tục xua tay:

-Không có, không có...Tiên sinh đừng hiểu nhầm, ta chỉ thấy hai vị cô nương bị Vương tướng quân ức hiếp thật đáng thương. Năm đó ở huyện Hòa Ninh, nếu không có tiên sinh cứu giúp, huynh đệ tỷ muội bọn ta không bị chết đói thì cũng bị loạn binh giết chết. Lúc ấy, mỗi ngày Truyền Nhân đều hy vọng ông trời mở mắt, cho bọn ta một con đường sống. Ta nghĩ, hiện tại tâm trạng các nàng chắc hẳn cũng giống Truyền Nhân lúc ấy.

Tần Tang ‘Ồ’ lên một tiếng, khoảng thời gian này Ngô Truyền Tông luôn đi theo hắn, từ đều đến cuối đều làm theo nguyên tắc của bản thaan, Tần Tang không hề can thiệp vào.

-Sau khi vợ của quan chi huyện biết được sự thật thì đã tự tử trong ngục tối hôm qua rồi, tiểu cô nương thì vẫn còn sống. Một lát nữa ta sẽ đi xin Phùng tướng quân sắp xếp các ngươi đi xử lý dấu vết, hành động cẩn thận một chút.

-Vâng!

...

Cổ Linh Sơn, cổ đạo ngàn năm.

Trước khi bổ nhiệm tân Đế Đốc, tạm thời Tuyên Uy Doanh sẽ do Phùng phó tướng quản lý.

Không có ương Lưu cản trở, cộng thêm việc nhận được tình báo đã tìm thấy vị trí của cổ đạo, lúc này Phùng phó tướng điều động một nửa binh linh giả vờ đi tới đánh chiếm Cổ Linh Quan, thu hút sự chú ý của quân binh trấn giữ. Tần Tang dẫn đầu doanh thứ nhất, doanh thứ tám và Quân Nhu doanh mở đường đi vào cổ đạo.
Bình Luận (0)
Comment