Chương 636: Bức cung
Chương 636: Bức cung
Lời nói huyết nhân vừa rồi, khiến cho mọi người trong đại sảnh xôn xao hết lên.
Mọi người vội vàng không kịp chuẩn bị, chẳng ai trong số họ có thể nghĩ được rằng Thiên Hành Minh lại đột ngột tấn công vào lúc này, buổi giao dịch mặc dù được che giấu kỹ càng, nhưng việc huyết nhân đột nhiên xuất hiện ở đây, cho thấy cuộc chiến cách đây không xa, nếu không nhanh tránh đi sẽ bị tai bay vạ gió.
Mặc dù trong buổi giao dịch có tụ tập hơn mười vị tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ, nhưng một khi đám Thiên Hành Minh đã tấn công đến Tiểu Hàn Vực, tuyệt đối sẽ không chỉ có tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ, cho nên sao mọi người có thể không bị hoảng loạn?
Đúng lúc này, người gác cổng đi đến bên cạnh huyết nhân, nhấc hắn ta lên, lớn tiếng nói:
-Chưa chắc đã có việc Thiên Hành Minh tấn công, nói không chừng trong chuyện này còn có ẩn tình, chư vị đạo hữu xin hãy bình tĩnh…
Nói xong, bóng dáng người gác cổng loé lên liên tục, lướt đến phía trước một ngôi nhà đá, hô lớn:
-Nhanh cứu người!
Trong nhà đá xuất hiện một nữ tử trung niên mặc trang phục cung đình đang vội vã đi ra, nàng ta ngồi xổm bên cạnh huyết nhân, lập tức lấy từ trong túi Giới Tử ra một viên linh đan, đút vào miệng huyết nhân.
Cùng lúc đó, nữ tử đưa tay ra, điểm mấy huyệt vị trên người huyết nhân, từng đạo linh lực nhàn nhạt được đưa vào trong cơ thể huyết nhân.
Sau khi ăn xong viên liên đan, cùng với thủ pháp của nữ tử thần bí này, khí tức của huyết nhân nhanh chóng ổn định lại.
Mọi người đè xuống bất an trong lòng, sắc mặt mọi người ai nấy đều thấp thỏm chờ đợi hành động tiếp theo của vị nữ tử này, chờ đợi tác dụng của linh dược này, khiến huyết nhân mau chóng tỉnh lại để chứng thực chân tướng sự việc.
Lúc này không ai dám tự tiện rời đi, mọi người đều không biết hướng đi của đại quân Thiên Hành Minh, lỡ đâu ra ngoài đụng phải bọn họ thì chỉ có con đường chết.
Tần Tang ẩn mình trong đám người, hắn cũng cảm thấy khẩn trương, chuyến đi này không biết là phúc hay là hoạ.
Mặc dù gặp chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại có thể biết trước dị biến, cho nên chưa chắc đã là chuyện xấu. Nếu không khi hắn đang ở trong dược viên mới được biết, thì chẳng khác nào rùa trong hũ, sớm bị bắt đi.
Tần Tang nhìn một lượt xung quanh, không dấu vết di chuyển thân thể đến gần cổng lớn, chuẩn bị để sau khi biết rõ tình hình thì lập tức chạy thoát thân.
Hắn đã chuẩn bị Thập Phương Diêm La Phiên trong lòng bàn tay, cũng kín đáo chuẩn bị cả kiếm Ô Mộc.
Hắn không muốn ở một chỗ với đám người này, tất cả mọi người cùng chạy thì sẽ gây sự chú ý, hắn thân mang trọng bảo, cho nên chỉ cần hành động cẩn thận, không làm cho Kim Đan của Thiên Hành Minh chú ý thì nhất định sẽ thoát được.
Vấn đề là, lần này Thiên Hành Minh đột ngột tấn công, trận thế lớn đến chừng nào.
Giờ phút này, thời gian như ngừng lại, tất cả mọi người đều hồi hộp dõi theo huyết nhân.
Nữ tử kia làm môt loạt động tác, đầu đổ đầy mồ hôi, sau một lúc nàng ta vui mừng nói:
-Hắn tỉnh rồi!
-Khụ khụ..
Rốt cuộc huyết nhân đã tỉnh lại.
Mục đích của nữ tử cung trang này là giúp hắn giảm bớt sự đau đớn do vết thương mang lại, cứu hắn ta tỉnh lại để hỏi nguyên nhân làm hắn ta bị thương.
Bản thân huyết nhân bị trọng thương, đương nhiên không có chuyện hắn ta hồi phục lại được nhanh như vậy. Mặc dù đã tỉnh lại, xong hắn ta vẫn còn rất suy yếu, ho như muốn nhổ ra cả tim phổi, hắn ta nhìn giống như phàm nhân bị bệnh nặng sắp chết.
Không biết vị nữ tử kia đã dùng bí pháp gì, sau khi cứu sống được huyết nhân, khí tức của nàng ta trở nên rất hỗn loạn, hiển nhiên nàng ta cũng bị hao tổn nặng.
Người gác cổng dìu nữ tử cung trang đang bị tổn thương nguyên khí đứng lên, sau đó hắn ta mới giúp huyết nhân xử lý vết máu trên người.
Một luồng linh lực nhàn nhạt quét qua một lượt trên thân thể huyết nhân, xử lý sạch sẽ vết máu, làm lộ ra tướng mạo của hắn ta.
Dưới lớp áo choàng đen thấm máu là khuôn mặt của người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, người này lúc trước rất béo, nhưng bây giờ, má bên trái của hắn ta giống như bị pháp khí cắt xuống, lộ ra cả những cái răng bị gãy trắng hếu.
Trừ vết thương đó ra, trên sống mũi của hắn ta còn có vết chém của trường đao, suýt nữa cắt phăng đầu hắn ta, vết đao kéo dài ở hai bên mắt, nếu nhích lên trên thêm chút nữa thì hai mắt khó còn nguyên vẹn.
Hai cái vết thương khiến người ta cảm thấy ghê sợ, khiến cho tướng mạo của hắn ta trở nên rất đáng sợ, sau khi nhìn thấy, mọi người không khỏi hít sâu vào một hơi.
Trước đó, mọi người sợ làm ảnh hưởng đến việc cứu người của nữ tử kia, cho nên bọn họ không dám dùng thần thức hoặc linh lực để điều tra huyết nhân, lúc này nhìn khi nhìn rõ được diện mạo của huyết nhân, trong đám người đột nhiên có người lên tiếng.
-Lưu sư huynh, tại sao lại là ngươi?
Sau đó, một bóng người bước ra từ trong đám người đến bên cạnh huyết nhân.
Lập tức có người nhận ra thân phận người này.
-Hắn là Kiều Giang của Phái Hư Linh!
-Hoá ra người này là đệ tử Phái Hư Linh, không biết làm sao lại thành cái bộ dạng này!
Kiều Giang đẩy người gác cổng ra, nhẹ nhàng dìu tu sĩ họ Lưu ngồi dậy:
-Lưu sư huynh, ta là Kiều Giang, chúng ta đã từng gặp qua ở núi Địa Huyền rồi, huynh còn nhớ không?
Tần Tang đã sớm biết đến Phái Hư Linh, núi Địa Huyền.
Trong môn Phái Hư Linh có một ngọn núi đặc biệt, tên là núi Địa Huyền. Nghe nói ngọn núi này không ở trên mặt đất, mà là ẩn sâu dưới lòng đất, chính là một ngọn núi chi sơn.
Ở Phái Hư Linh, phía dưới mặt đất có một vùng đất tên là Tiểu Hàn Vực, toàn bộ lòng đất Viêm Mạch đều bị Phái Hư Linh chiếm giữ.
Lòng đất Viêm Mạch này rất kỳ lạ, ở dưới sơn môn Phái Hư Linh là một vùng đất trũng, trong lòng đất lại có một ngọn núi kỳ lạ đứng sừng sững.