Chương 637: Quá oan uổng
Chương 637: Quá oan uổng
Ngọn núi này trên không chạm trời, dưới không chạm đất, chỉ lơ lửng giữa không trung, ngày đêm chịu sự thiêu đốt của lòng đất Viêm Mạch, trải qua bao thăng trầm, núi đá dần hình thành, sinh ra một loại gần giống Địa Hoả, nhưng cũng khác hoàn toàn với Địa Hoả, đồng thời uy lực cũng vượt xa ngọn lửa kỳ lạ.
Nghe nói, ngọn lửa này có thể dùng để luyện chế pháp bảo, tu sĩ cảnh giới Kết Đan của Phái Hư Linh khi luyện chế pháp bảo đã nhờ sự trợ giúp của ngọn lửa núi Địa Huyền mà có thể giảm bớt được tiêu hao Đan Hoả.
Phái Hư Linh tinh thông luyện khí, nguyên nhân chính là vì có ngọn lửa kỳ lạ này tồn tại ở đó. Núi Địa Huyền được coi là lập phái căn bản của Phái Hư Linh!
Chủ tiệm Ngô cho Tần Tang viên ngọc giản kia, trong đó đã có ghi chép về một vị cảnh giới Kim Đan trong quá trình luyện khí đã sử dụng kỳ hoả ở núi Địa Huyền.
-Kiều sư đệ…
Cuối cùng vị tu sĩ họ Lưu đã nhận ra đồng môn, giọng nói của hắn ta suy yếu, răng hở môi lạnh.
Thấy thế Kiều Giang lộ ra vẻ mừng rỡ, luôn miệng tra hỏi: “Lưu sư huynh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, làm sao huynh lại phải chịu nhiều thương tổn như thế này?”
-Ta…khụ khụ…
Tu sĩ họ Lưu hôn mê vừa mới tỉnh lại, trong ánh mắt có thêm một tia mờ mịt, vừa mở miệng đã ho kịch liệt.
Kiều Giang giúp tu sĩ họ Lưu điều hoà khí tức, nhanh chóng giải thích:
-Lưu sư huynh, nơi này là nơi mọi người trao đổi… rốt cuộc Thiên Hành Minh có bao nhiêu người? Huynh mau nói cho rõ ràng đi, chúng ta có nhiều đồng đạo, nhất định sẽ trả thù cho ngươi…
-Nhóm giao dịch…
-Đúng rồi, là nhóm giao dịch!
Rốt cuộc tu sĩ họ Lưu như người vừa tỉnh mộng, hắn ta mượn lực tay Kiều Giang ngồi dậy, nhanh chóng xoay người về phía người gác cổng nói:
-Bùi Khâm Thượng Nhân ở đâu? Mau mời tiền bối đi cứu người…
Mọi người nghe thấy câu nói của tu sĩ họ Lưu, tất cả đều ngạc nhiên.
Tu sĩ cảnh giới Kết Đan kỳ mới có tư cách gọi là Thượng Nhân.
Cao thủ đứng sau nhóm giao dịch này, là một vị tu sĩ cảnh giới Kết Đan kỳ, chả trách dám ở nơi này tổ chức buổi mua bán.
Cũng có rất nhiều người may mắn, kiềm chế được lòng tham, không phá hoại quy định của buổi mua bán này. Trước kia không thiếu những người phá đám buổi mua bán này, nhưng sau đó cả đám đều mất tích một cách bí ẩn, có thể nghĩ đến kết cục như thế nào.
Cứ thuận theo quy định thì không việc gì phải lo lắng.
Trời có sập thì đã có người chống cho.
Ít nhất thì đã có một vị cảnh giới Kết Đan đang ở đây, có thể yên tâm dựa dẫm vào người này, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng không cần phải lo lắng.
Tầm mắt mọi người lướt qua, nhìn về phía đại sảnh tầng hai, vị kia có phải là tu sĩ Kết Đan kỳ Bùi Khâm đúng không, động phủ của ông ta ở ngay dưới đại sảnh này hay sao?
Không ngờ, người gác cổng cười khan một tiếng:
-Vị đạo hữu này, tại hạ không biết Bùi Khâm là ai cả, không biết đạo hữu đang nói đến ai..
Chưa đợi người gác cổng nói xong, tu sĩ họ Lưu đã hít sau một hơi, đột nhiên cánh tay hắn ta nâng lên cao, trong tay cầm một tấm lệnh bài sáng rực, hắn ta ngẩng đầu lên vận dụng linh lực, dùng giọng nói khàn khàn hô to:
-Đệ tử đi theo Phương sư thúc và Ngự Linh Tông Thân Đồ Thượng Nhân, không may chạm mặt mấy vị tu sĩ cảnh giới Kim Đan của Thiên Hành Minh bị bọn họ trắng trợn vây giết, tình hình rất nguy cấp. Phương sư thúc và Thân Đồ Thượng Nhân đã bị bắt nhốt, đã ra lệnh cho đệ tử đến buổi trao đổi này nhờ Bùi Khâm Thượng Nhân ra tay cứu giúp, lời nói đệ tử đã truyền đạt hết, xin được Thượng Nhân minh giám…
Tiếng nói của hắn ta cất lên truyền khắp cả đại sảnh.
Một hơi nói xong những lời này, dường như tu sĩ họ Lưu đã dùng hết sức lực, người hắn ta mềm nhũn, ngã sấp xuống trong ngực Kiều Giang, lại hôn mê một lần nữa.
-Đinh!
Lệnh bài trượt khỏi tay hắn ta rơi xuống nền đất lạnh lẽo, nó được tạo thành từ Huyền Thiết, phía trên khắc một chữ cổ ‘Hàn’!
-Ngươi..
Người gác cổng không kịp ngăn hắn ta lại, tức giận đến mức giậm chân bình bịch.
Mỗi người ở đây lại có một suy nghĩ khác nhau, đối với sự tồn tại của tấm lệnh bài này, tất cả mọi người đều đã biết đến, nghe nói số lượng của nó rất ít, chỉ có vài người được sở hữu nó.
Vì để chống lại Thiên Hành Minh, mỗi một tông môn ở Tiểu Hàn Vực đều bỏ qua thành kiến, chung sức hợp tác.
Gặp lệnh như gặp Nguyên Anh.
Vào thời khắc khẩn cấp, một khi sử dụng đến nó, bất kể là ai cũng không được chống lại, tu sĩ cảnh giới Kim Đan cũng không ngoại lệ, nếu kẻ nào dám từ chối thì chính là không muốn sống ở Tiểu Hàn Vực.
Thái độ của người gác cổng giống như không muốn kinh động đến chủ thượng của hắn ta, vũng nước đục lần này, lại bị tu sĩ họ Lưu bức cung trước mặt mọi người.
Lệnh bài có ý nghĩa rất lớn lao, không thể không tuân theo.
Nếu như vị tu sĩ họ Lưu kia lén lút tìm đến, mà Bùi Khâm không muốn ra tay thì ông ta có thể trực tiếp giết chết tu sĩ họ Lưu, xoá đi dấu vết rồi bảo không nhận được mệnh lệnh là xong.
Tìm không thấy chứng cứ thì chẳng ai có thể trách móc được ông ta.
Không may bây giờ lại ở chính giữa buổi trao đổi này, giữa sân với hơn mười người, không thiếu đệ tử của các loại tông môn Bát Tông chính đạo, bọn họ tận mắt chứng kiến một màn này, thì không còn có thể che giấu được nữa.
Trừ phi…
Nhiều người như vậy, bọn họ sẽ không giết người diệt khẩu chứ?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tâm trạng người nào cũng thấp thỏm lo lắng, không ai dám loạn động.
Nhiều cao thủ Trúc Cơ như vậy, ngược lại cũng không sợ một người tu sĩ cảnh giới Kết Đan, thế nhưng ở địa bàn của đối phương, chẳng ai biết trong đại sảnh này có sát trận gì không.
Mọi người chia bè kết phái, rất khó để đồng tâm hiệp lực, một khi nhìn thấy cơ hội sẽ tự bảo vệ chính mình trước, ai chậm chạp thì tự chịu thiệt.
Chỉ mong vị tu sĩ Kết Đan Kỳ kia không phải người điên, nếu không bọn họ phải chết ở đây thì thật quá oan uổng.