Chương 638: Giận chó đánh mèo
Chương 638: Giận chó đánh mèo
“Leng keng…”
Lệnh bài vẫn lăn lóc dưới thì đột nhiên biến mất.
Trong đại sảnh vang lên một tiếng cười lạnh:
-Hừ...... hai lão Phương lão quỷ và Thân Đồ không chết đâu, không kéo lão tử xuống nước không bỏ qua, lão tử trốn ở chỗ này cũng không yên ổn......
Sau một khắc, khoảng không trước mặt mọi người xuất hiện một bóng người.
Thân hình người này thon dài, thoạt nhìn như là chỉ là thanh niên hơn hai mươi tuổi, dung mạo vô cùng tuấn mỹ, nụ cười trên mặt khiến người khác hoa mắt, nhưng mang theo một kiểu hơi thở vừa u ám vừa sầu muộn.
Lệnh bài chẳng biết từ lúc nào đã rơi xuống trong tay hắn.
Đám người không phát hiện một chút chấn động nào, chờ người này hiện thân, lúc tận mắt thấy mới đột nhiên giật mình, không khỏi rất là kinh hãi, trong lòng biết người này hẳn là cái kia gọi Bùi Khâm- tu sĩ Kết Đan kỳ!
“Bạch!”
Bùi Khâm duỗi ra một cái tay, tu sĩ họ Lưu hôn mê hấp thụ trong tay, bóp lấy cổ của hắn, trên bàn tay hiện ra một thứ ánh sáng kỳ lạ đủ màu sắc, tràn vào trong cơ thể của tu sĩ họ Lưu.
Sau một tiếng rên rỉ.
Tu sĩ họ Lưu tỉnh lại lần nữa, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Bùi Khâm vuốt cằm của tu sĩ họ Lưu, nâng hướng lên lên, buộc hắn mở to mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên tu sĩ họ Lưu rơi vào đờ đẫn, toàn bộ thân thể đều đang co rút giống như càng thêm thống khổ.
Ánh sáng kỳ lạ trong mắt Bùi Khâm chớp liên tục, đang dùng một loại thủ đoạn kì lạ nào đó tra hỏi tu sĩ họ Lưu.
Một lát sau.
Tu sĩ họ Lưu hoàn toàn ngất đi.
Bùi Khâm hừ lạnh một tiếng, ném tu sĩ họ Lưu đến trong tay người giữ cửa, bóng dáng một trận hư ảo, mắt thấy sắp phải biến mất tại chỗ, lại đột nhiên dừng lại, quay đầu đảo mắt nhìn đám người ở đại sảnh, lộ ra một cái nụ cười quỷ dị.
-Tiểu Hàn Vực gặp nạn, tất cả tu sĩ nghĩa bất dung từ*, đệ tử chính đạo Bát Tông nghe lệnh, theo ta cùng đi phai nam của thuỷ vực Loạn Đảo, hai trăm dặm bên ngoài nghênh địch. Những người khác thì tùy, cứ chạy về phía bắc. Tốt nhất các ngươi đừng manh nha ý đồ xấu gì, ta nhớ được gương mặt của các ngươi. Nếu không nhìn thấy các ngươi trên chiến trường, bị ta điều tra ra. Đúng lúc muốn nhìn thử những lão bất tử ra vẻ đạo mạo nghiêm trang kia sẽ hy sinh vì nghĩa lớn hay không! Ha ha......
*Nghĩa bất dung từ: vì nghĩa mà phải làm.
Tiếng nói còn quanh quẩn ở đại sảnh, Bùi Khâm đã biến mất không dấu vết.
Trong đại sảnh im lặng như tờ.
Đột nhiên một bóng người phóng tới nhà đá, sau đó tiếng “vù, vù”, đệ tử chính đạo Bát Tông ở bên ngoài đang tranh nhau chen lấn lao ra cửa.
Chỉ có mấy người đứng tại chỗ không dám động, mặt đối mặt nhìn nhau.
Rời đi trước, ánh mắt của những người kia vô ý nhìn bọn họ.
Có thương hại, có giễu cợt, cười vui sướng trên sự đau khổ của người khác......
Mặt mũi của Tần Tang đầy xanh tím.
Lối ra gần trong gang tấc, hai chân lại giống như đeo chì không bước đi xa được.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, Tần Tang cảm giác được ánh mắt Bùi Khâm xuyên thấu mặt nạ, rơi trên mặt hắn, cái mặt nạ này cũng không phải là pháp khí chất lượng cao bao nhiêu, ngăn không nổi ý thức của tu sĩ Kết Đan kỳ, Tần Tang cũng không nghĩ tới sẽ bị tu sĩ Kết Đan kỳ giận chó đánh mèo.
Bị Bùi Khâm nhìn thấy mặt, không có chỗ cứu vãn.
Ngộ nhỡ Bùi Khâm thật sự nói được thì làm được, Kỳ Nguyên Thú cũng không giữ được hắn.
Cuối cùng, trong đại sảnh chỉ còn những người như bọn hắn, người giữ cửa chắp tay:
-Các vị đạo hữu, hội giao dịch lần này đến đây là kết thúc, các vị cứ tự nhiên.
Sau đó nghênh ngang rời đi.
Hội giao dịch lần này, đệ tử thuộc chính đạo Bát Tông ít một cách bất thường, tính cả Tần Tang chỉ có chín người, Tần Tang không thể tìm tới đồng môn Thiếu Hoa Sơn.
Cũng may thực lực đệ tử xuất thân từ chính đạo Bát Tông chắc chắn sẽ không quá kém, tu vi cũng không thấp, chín người bên trong, có chừng ba người Trúc Cơ hậu kỳ.
-Tại hạ là Thương Lăng ở Thuần Dương Tông, không biết hai vị đạo hữu xưng hô như thế nào?
Tần Tang thấy một người tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ trong đó quay đầu nhìn qua, trong lòng biết lúc này lại che giấu không hay chút nào.
Liền tháo mặt nạ xuống, đạo:
-Thiếu Hoa Sơn, Tần Tang!
-Nguyên Thận Môn, Phiền Trận!
Một cái tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ khác cũng gỡ mũ trùm xuống, không thêm nhìn Tần Tang, lạnh lùng nói.
Trong lòng Tần Tang hơi giật mình, từ khi tiền bối Thanh Trúc đánh lên Nguyên Thận Môn, tru sát song Kim Đan, Thiếu Hoa Sơn suýt nữa trở mặt thành thù với Nguyên Thận Môn, cuối cùng hai bên kiềm chế lại, không có phát sinh chiến tranh, nhưng quan hệ cũng lạnh nhạt tới cực điểm.
Đệ tử hai đại tông môn căm thù lẫn nhau.
Tần Tang ở Huyền Lô Quan trước, sau lại đến phường Thanh Dương, rất ít khi tiếp xúc đến tu sĩ Nguyên Thận Môn, hiện tại xem ra quả thật như thế.
Phiền trận này diễn xuất, Tần Tang đương nhiên sẽ không cầm nhiệt tình mà bị hờ hững, không để ý tới phiền trận, chắp tay với Thương Lăng nói:
-Tu vi của Thương đạo hữu cao nhất, chắc hẳn sớm có thượng sách, không ngại nói nghe một chút, Tần mỗ chắc chắn hành động theo mệnh lệnh.
Thương Lăng cười khổ:
-Vị tiền bối kia giận chó đánh mèo chúng ta, không muốn tiết lộ tin tức ra trước đối phương. Hai mắt đen thui, Thương mỗ cũng nghĩ không ra thượng sách gì, nhưng nơi đây không thể ở lâu, nếu không lỡ như bởi vì đến trễ mà làm hỏng chiến cơ, lại bị hắn tìm lý do chỉ trích. Nếu các vị không có người nghĩ chống lại mệnh lệnh, không ngại đi đầu dẫn đường, trên đường bàn bạc kế sách......
Lời Thương Lăng vừa nói ra, trong lòng mọi người càng hận hơn.
Có người nghiến răng nghiến lợi:
-Xem hành vi của người này, chắc là xuất thân Ma Môn!
-Vị tiền bối kia nói cũng không tính là sai, Tiểu Hàn Vực gặp nạn, tu sĩ chúng ta vì nghia mà phải làm, ha ha......
Một lão già phát ra một tiếng cười gượng, thấy không ai đáp lại, sắc mặt ngượng ngùng.