Chương 641: Loạn lên
Chương 641: Loạn lên
Bóng đen lựa chọn phương hướng chạy trốn, vừa lúc cách Tần Tang một khoảng gần nhất.
Lao ra cùng lúc với bóng đen là một đao khí tốc độ nhanh hơn so bóng đen bổ ra, thẳng đến trước mặt Tần Tang.
Đao khí này giống như thực chất, như là một thanh bảo đao chân chính, trên thân đao thậm chí có thể phản xạ mặt Tần Tang.
Thấy cảnh này, đám người lưu tại đằng sau lần lượt biến sắc, bọn hắn không có cảm giác được một chút chấn động nào, vậy mà không ngờ đáy nước cất giấu một người.
Đao khí uy lực bất phàm, tốc độ kinh người.
Phía trên phản chiếu biểu cảm của Tần Tang, nhưng không có chút thay đổi gì.
Thậm chí ánh mắt cũng không có chút chấn động nào.
Tần Tang mắt lạnh nhìn đao khí, hắn phát hiện sự tồn tại của người này, sớm đã có đề phòng, lấy cẩn thận hắn, làm sao lại bị đánh lén, mà không có thủ đoạn phản kích?
“Xèo!”
Bóng dáng của Tần Tang lóe lên, dễ dàng né tránh đao khí, đồng thời bỗng nhiên tay trái xoay chuyển, một luồng khí màu đen từ Âm Dương La Bàn bắn nhanh ra, phóng tới bóng đen.
Bóng đen phản ứng cực nhanh, nhấc bảo đao trong tay lên, vung đao lên chém.
Không ngờ, bảo đao không chút do dự chém trúng luồng khí màu đen, không có cảm giác vỡ vụn, vẫn bị hắc quang bắn trúng.
Bóng đen chỉ cảm thấy một tia kỳ quái sức đẩy rơi vào trên người mình, trong lòng kêu to không hay, sau đó thân thể lảo đảo một cái, thế đi thì ngưng lại, bị Âm Dương La Bàn cản lại.
Hắn rất nhanh đứng vững lại, nhưng đã bỏ lỡ thời cơ chạy thoát thân tốt nhất.
Tần Tang thu hồi Âm Dương La Bàn, thay đổi Hàn Kim Kiếm, đồng thời Phiền Trận cũng đã đuổi tới, hắn lấy ra một cành khô hình dáng pháp khí. Phiền Trận nhìn Tần Tang không vừa mắt, nhưng cũng biết lấy đại cục làm trọng, lúc này không phải là thời điểm để tính toán ân oán sư môn.
Bóng đen tốc độ giảm nhanh, lại nghĩ đã không có khả năng thoát thân, lâm vào thế đanh gọng kìm của Tần Tang cùng Phiền Trận.
Giao thủ gắn ngủi, Tần Tang cảm giác được, tu vi của người này rất cao, có thể là Giả Đan cảnh, nhưng là trên người có tổn thương, mà lại thương thế không nhẹ, nếu không sẽ không dễ dàng bị bọn hắn phát giác như vậy.
Hàn Kim Kiếm mạnh mẽ thoải mái, tung xuống từng luồng khí lạnh.
Phiền Trận pháp khí cành khô thì hóa thành vô số bóng cây, tới gần bóng đen.
“Ầm!”
Bảo đao trong tay bóng đen khó mà trụ được, thấy Tần Tang và Phiền Trận sắp vây nhốt người này, đột nhiên nghe được Thương Lăng kinh ngạc hô lên.
-Hùng sư huynh, tại sao là huynh?
Thương Lăng lắc mình một cái ngăn ba người ở giữa, giọng điệu gấp gáp nói:
-Người một nhà! Hai vị đạo hữu thủ hạ lưu tình!
Tần Tang nghe vậy khẽ giật mình, tay kết kiếm quyết, thu hồi Hàn Kim Kiếm, Phiền Trận cũng là như thế, ánh mắt ba người rơi vào trên thân bóng đen ở giữa.
Lúc này có thể thấy rõ, bóng đen mặc một thân áo bào đen, là một pháp khí có thể thu lại hơi thở, đáng tiếc cũng bị hư hao.
Dáng người của hắn khôi ngô, nhìn tướng mạo hơn bốn mươi, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, hơi thở vô cùng yếu ớt, cảm giác trước đó của Tần Tang được không sai, chắc chắn bản thân hắn bị thương nặng.
“Khụ khụ......”
Bóng đen đã sa cơ lỡ vận, suýt nữa cả đao cũng cầm không vững.
-Huynh ấy là đồng môn sư huynh của ta, Hùng Lệ!
Thương Lăng vội vàng lách mình đi qua, đỡ Hùng Lệ đứng dậy:
-Hùng sư huynh, sao huynh bị thương nặng như vậy?
-Hùng đạo hữu, đắc tội!
Tần Tang thu hồi Hàn Kim Kiếm, chắp tay.
Trước đó, bọn hắn không phải không nghĩ tới người này có thể là đồng đạo Tiểu Hàn Vực, nhưng chỉ vì chiến cuộc nguy hiểm, biện pháp ổn thỏa nhất là bắt giữ hắn lại rồi đi thẩm vấn sau.
Hùng Lệ khoát tay với Tần Tang, âm thanh nghi ngờ hỏi:
-Thương sư đệ, sao đệ lại tới đây? Ta còn tưởng rằng các ngươi là Thiên Hành Minh tặc tử, sớm biết như thế......
Thương Lăng giải thích sơ một chút:
-...... Chúng ta bị Bùi khâm sai khiến, bất đắc dĩ chỉ có thể chạy tới. Hùng sư huynh huynh cũng đi cùng với Phương sư thúc bọn hắn sao? Vì sao lọt vào cướp giết Thiên Hành Minh?
-Việc này nói rất dài dòng......
Hùng Lệ thở phào.
-Chúng ta đạt được mật lệnh, đi theo Phương sư thúc về phía nam làm một chuyện quan trọng, không ngờ lúc trở về bị Thiên Hành Minh phát hiện hành tung, thiết lập cạm bẫy, cũng truy sát đến nơi đây. Địch nhân thế lớn, chúng ta không địch lại, Phương sư thúc tìm được cơ hội bày ra đại trận, mới miễn cưỡng ổn định trận cước, nhưng cũng không kiên trì được bao lâu. Thực ra cái người họ Bùi kia chỉ phá đám, chiến đấu trước mặt tuyệt không cho tu sĩ Trúc Cơ nhúng tay vào, Phương sư thúc lệnh mọi người tứ tán chạy thoát thân đi cầu viện, ta bị mấy Thiên Hành Minh tặc tử để mắt tới, đánh đến sức cùng lực kiệt mới miễn cưỡng thoát thân......
-Hóa ra là như vậy!
Trong lòng của bọn người Tần Tang mắng to, họ Bùi quả thật là không phải là người, Phương sư thúc đã giải tán đệ tử Trúc Cơ kỳ, còn lừa gạt bọn hắn đi chịu chết.
Tu sĩ phía trước Kết Đan kỳ đông đảo, bọn hắn một khi hiện thân, tuyệt đối là một con đường chết.
-Nơi đây không thể ở lâu, còn có Thiên Hành Minh tặc tử đang trắng trợn truy sát đồng đạo bọn ta, có mệnh lệnh của Phương sư thúc, các ngươi không cần để ý tới họ Bùi, đi mau!
Hùng Lệ quay đầu mắt nhìn đám mây đỏ gay, liên tục thúc giục.
Đám người đã sớm không muốn đến tiến đến, không cần Hùng Lệ thúc giục, quay đầu lập tức trốn đi.
Tần Tang đi theo bên cạnh người Thương Lăng, điều mà hắn quan tâm lại là Hùng Lệ trước bọn hắn đã làm chuyện gì? Vì sao thu hút phản ứng lớn như vậy của Thiên Hành Minh?
Không ngờ từ ngữ Hùng Lệ mập mờ, từ đầu đến cuối không muốn đối diện trả lời.