Chương 642: Mục Nhất Phong
Chương 642: Mục Nhất Phong
Tần Tang thấy thế, trong lòng dần dần cảm giác được có chút bất an, trầm ngâm một chút, bỗng nhiên chắp tay với Thương Lăng:
-Thương đạo hữu, Tần mỗ gánh vác gánh nặng sư môn, có chuyện quan trọng khác, không thể cứ đi như thế. Cần đi về trước một chuyến, sau này còn gặp lại.
Mọi người tại chỗ như ở trong mộng tỉnh lại.
Phần lớn bọn hắn cũng giống như Tần Tang, bị sư môn sắp xếp ở đây.
Trước đó bị Bùi khâm thúc đẩy, lo lắng tính mạng mình, lòng người hoang mang, đều không hề để tâm những chuyện kia.
Lúc này cuối cùng lấy được an toàn, qua sự nhắc nhở như thế của Tần Tang, lần lượt nhớ tới nhiệm vụ của mình, vội vàng tạm biệt với Thương Lăng.
Ngay lúc bọn hắn sắp rời khỏi, đột nhiên Hùng Lệ mở hai mắt ra, trầm giọng nói:
-Các vị đạo hữu, nghe Hùng mỗ một câu, gần đây tốt nhất đừng ở thuỷ vực phụ cận, có thể đi xa bao nhiêu thì đi xa bấy nhiêu!
Dứt lời, Hùng Lệ một lần nữa nhắm hai mắt, ngậm miệng không nói.
Tần Tang nhìn chằm chằm Hùng Lệ một chút, hơi gật đầu với Thương Lăng, sau đó cưỡi U La Vân, rời khỏi đội ngũ, bay đi hướng đông.
Không cần Hùng Lệ nhắc nhở, hắn cũng cảm giác được bầu không khí có chút không đúng, dược viên tuyệt đối không thể ở lại, nhất định phải trở về hái linh dược đi, sau đó trực tiếp rời đi.
Bây giờ còn có không ít linh dược không có chín, Tần Tang cũng không lo được bao nhiêu, một khi nơi này trở thành chiến trường, cấm chế mạnh hơn cũng không giữ được bọn hắn.
Vừa nghĩ tới những điều đó, Tần Tang tăng thêm tốc độ, dưới sự có thể thu hồi khí tức, mau chóng lao vùn vụt trên mặt nước.
Hắn không dám không kiêng nể gì cả mà phi hành, nghe giọng điệu của Hùng Lệ, sau khi bọn hắn tứ tán, lọt vào sự truy sát của tu sĩ Thiên Hành Minh, bỏ trốn khắp nơi, tu sĩ Thiên Hành Minh cũng theo đó tứ tán khắp nơi.
Nếu như trắng trợn quá, rất có thể bị Thiên Hành Minh phát hiện.
Số lượng tu sĩ Thiên Hành Minh rất nhiều, một khi lâm vào thế gọng kìm, pháp bảo cũng không cứu được hắn.
Hình như sẽ đại loạn.
Trong lòng Tần Tang thầm than, đáng tiếc tu vi của hắn còn chưa tới Giả Đan cảnh, khó mà náu thân trong đại loạn, chỉ mong Kỳ Nguyên Thú có thể chiếu cố một chút.
Bay ra như thế một cự ly không nhỏ, thuỷ vực xung quanh từ đầu đến cuối rất tĩnh lặng, chưa từng gặp phải tu sĩ Thiên Hành Minh.
Không ngờ, đúng lúc này, đột nhiên Tần Tang nghe được một tiếng rít truyền đến từ nơi xa.
Khoảng cách còn rất xa, tiếng rít không lớn, nhưng lại sắc nhọn lạ thường.
Tần Tang nhớ đến tin tức nhận được từ Hùng Lệ, hắn cảm thấy căng thẳng, không tiếng động mà lặn xuống đáy nước, cố hết sức che giấu hơi thở của chính mình, âm thầm nhìn trộm.
Không bao lâu, ở phía tây nam có một tia độn quang màu đỏ lao vùn vụt đến, xuất hiện trong tầm mắt của Tần Tang.
Có người đang ngự kiếm phi độn!
Tần Tang che giấu hơi thở, đứng im tại chỗ không động đậy, ánh mắt xuyên qua mặt nước, nhìn vào tia độn quang kia, độn quang vụt qua, sau đó hắn lại nhìn về phía sau của độn quang. Quả nhiên, một lát sau lại có một tia độn quang màu trắng xuất hiện, đuổi theo độn quang màu đỏ lúc nãy không tha.
Bởi vì quãng cách quá xa, Tần Tang chỉ mơ hồ nhìn thấy hai tia độn quang một trắng, một đỏ truy đuổi nhau ở tận chân trời, không thể cảm nhận được khí tức của bọn họ.
Có điều, từ thanh thế của độn quang, hắn có thể đoán ra đại khái một phần, hai người này ít nhất thì cũng đều là cao thủ Trúc Cơ Hậu Kỳ.
Tia độn quang màu đỏ xem ra sắp không xong rồi, độn quang màu trắng không nhanh cũng không chậm mà truy kích, khiến Tần Tang có cảm giác vững vàng như Thái Sơn, dường như đã thắng chắc người phía trước rồi.
Chính là tu sĩ Thiên Hành Minh đuổi giết tu sĩ Tiểu Hàn Vực sao?
Thủ đoạn của người tu tiên hai bên cơ bản đều giống nhau, chỉ bằng mắt thường không thể nào đoán ra được thân phận của hai người họ.
Bóng người của Tần Tang bồng bềnh dưới dưới đáy nước, hắn nắm Thập Phương Diêm La Phiên trong tay, vẻ mặt do dự, trong mắt phản chiếu ánh sáng lập lòe hình ảnh hai tia độn quang truy đuổi nhau, một trước một sau lao vùn vụt về hướng đông bắc.
Đúng lúc này, từ phương hướng ban đầu mà hai tia độn quang bay đến, lại truyền tới từng trận tiếng vang 'ầm ầm'.
Sắc mặt Tần Tang khẽ thay đổi, vừa quay đầu nhìn, liền thấy một chiếc bảo thuyền bay nhanh đến, xa xa ở phía sau hai tia độn quang, cũng đang cố hết sức đuổi theo.
Bảo thuyền di chuyển ở trên mặt nước, hào quang phủ thân, thanh thế kinh người, không hề che giấu ý đồ truy kích.
Hồ nước bị bảo thuyền phá tan sự tĩnh lặng, sóng nước dâng lên cao, hình thành hai bức tường nước cao chừng vài chục trượng.
Sóng to gió lớn, bọt nước bắn lên tung tóe.
Dưới ánh nắng chói chang, mơ hồ có thể nhìn thấy bảo thuyền để lại một đoạn cầu vồng bảy sắc, phong cảnh tuyệt đẹp.
Tần Tang ở dưới mặt nước, cũng có thể cảm nhận được chấn động nhỏ truyền đến.
Tần Tang chăm chú nhìn kỹ, ánh mắt xuyên thấu qua bức tường nước, có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của thuyền bảo, hình dáng của thuyền bảo rất đơn giản, hai đầu nhọn cong lên, ở giữa có một cái lều, thân thuyền không lớn, giống như là một chiếc Ô Bồng Thuyền bình thường của nhân gian.
Nhưng mà trên thuyền không có thuyền trưởng, cũng không có người điều khiển.
Ở mũi thuyền có một người đứng, người này chắc hẳn chính là chủ nhân của Ô Bồng Thuyền.
Ngoài ra, nơi đuôi thuyền còn có một vài bóng người, có người ngồi xếp bằng, có người đứng thẳng.
Phần lớn đều hơi ngước đầu lên trời, nhìn chăm chú vào hai tia độn quang đang truy đuổi nhau ở phía trước, trong tay dường như đều đang cầm pháp khí, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Bởi vì khoảng cách khá xa, nên ngay cả diện mạo của bọn họ Tần Tang cũng không thể thấy rõ, càng không cảm nhận được tu vi của bọn họ cao hay thấp.