Chương 656: Tầm nhìn
Chương 656: Tầm nhìn
Ba năm qua đi.
Loạn Đảo thủy vực đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Tiểu Hàn Vực không tiếc bất cứ giá nào đã cường hóa linh trận vài lần, bây giờ uy lực của Chân Thủy Thiên Huyễn Trận không chỉ mạnh hơn trước rất nhiều, mà phạm vi của nó cũng được mở rộng nhiều lần.
Hiện tại toàn bộ Loạn Đảo thủy vực đều được bao phủ bởi Chân Thủy Thiên Huyễn Trận, bên trong sương mù mở ra một không gian hình chữ nhật từ đông sang tây, phạm vi thật sự không nhỏ.
Tu sĩ của Tiểu Hàn Vực, dựa vào các hòn đảo và Chân Thủy Thiên Huyễn Trận, đối đầu với Thiên Hành Minh.
Thiên Hành Minh cũng có một nơi tương tự, ngay phía nam của Loạn Đảo thủy vực, một nơi được gọi là Thái Thanh Hồ, giữa hai bên có một vùng nước vô cùng rộng lớn, nơi đó chính là chiến trường.
Lúc sáng sớm.
Sương mù dần tan, mặt nước trong như gương, vô cùng tĩnh lặng.
Không có một con chim nào.
Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, trong ba năm qua, có rất ít chim bay xung quanh đây.
Keng!
Một âm thanh kim loại va chạm từ xa phá vỡ sự im lặng.
Ngay sau đó, mấy chục đạo quang độn quang có màu sắc khác nhau, bay về phía đây đuổi theo, ở giữa độn quang còn có kiếm khí, đao mang,... các loại pháp khí lộ hóa thành các tia sáng.
Rõ ràng là những tu sĩ này đang chiến đấu ác liệt.
Tu vi của bọn họ không thấp, thấp nhất cũng là Trúc Cơ kỳ, thậm chí trong đó còn có cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ.
Hai bên một bên đuổi theo một bên bỏ chạy, bên chạy trốn vừa đánh nhau vừa lui, tuy ở thế yếu nhưng đội hình không hề hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có dấu hiệu bại trận.
Vèo vèo.
Từng đạo độn quang liên tục bay qua bầu trời.
Lúc này, không ai để ý có một bóng người lặng lẽ xuất hiện trên mặt nước, hèn mọn trốn ở đáy nước, bí mật quan sát chiến trường.
Người ẩn nấp trong bóng tối đó khônh không phải là Tần Tang thì là ai?
Tần Tang trợn to hai mắt quan sát.
Bên chạy trốn chính là tu sĩ của Tiểu Hàn Vực, trong đó còn có một người đồng môn, Mục sư huynh Mục Nhất Phong.
Về phần người đuổi theo bọn họ, không cần nói cũng biết, chính là tu sĩ của Thiên Hành Minh.
Trong ba năm qua, cảnh tượng này đã lặp lại vô số lần ở đây, chỉ có điều có khi là tu sĩ của Tiểu Hàn Vực bị truy lùng, cũng có khi là Thiên Hành Minh bị đánh đuổi.
Trận chiến trên không rất khốc liệt, pháp khí thường xuyên va chạm vào nhau, pháp chú xuất hiện nhiều lần.
Tần Tang suy tư một chút, lông mày lóe lên, Ô Mộc Kiếm tự bay lên, sau đó lặng lẽ ẩn giấu thân kiếm, bay về phía chiến trường.
Rất nhanh, Ô Mộc Kiếm đã tiếp cận chiến trường cách đó không xa, ánh mắt của Tần Tang trở nên sắc bén, cuối cùng nhìn chằm chằm vào một người trung niên mặc cẩm bào.
Người này tuy không phải là là người có tu vi cao nhất của Thiên Hành Minh, nhưng cũng là một cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ, thực lực phi thường, có thể chống lại Mục Nhất Phong, thậm chí còn có thể áp chế được Mục Nhất Phong.
Tần Tang nhìn chằm chằm vào người trung niên mặc cẩm bào và đội hình của Thiên Hành Minh, cuối cùng cũng nhìn ra được khuyết điểm, hai mắt sáng lên, môi khẽ mở.
-Đi!
Đột nhiên một tiếng sấm nổ vang vọng đất trời.
Ô Mộc Kiếm hiện thân, xuất hiện từ trong yên tĩnh, lập tức thể hiện ra tốc độ cực nhanh, kiếm quang giống như tia chớp, trong nháy mắt lao tới phía sau của người trung niên mặc cẩm bào.
-Đã sớm biết các ngươi xảo quyệt…
Người trung niên mặc cẩm bào cười lạnh, hóa ra hắn đã chuẩn bị từ lâu, phía sau lưng nhìn như không đề phòng gì cả đột nhiên lại xuất hiện một tấm huyền linh diệu đồ.
Linh đồ hiện ra biến thành Huyền quang, sức mạnh không hề đơn giản.
Nếu là phi kiếm bình thường, nhất định sẽ dễ dàng bị linh đồ ngăn cản.
Đáng tiếc, thứ mà hắn gặp phải là Tần Tang và Ô Mộc Kiếm!
Tần Tang cũng không hề dùng Huyết Uế Thần Quang!
Huyết Uế Thần Quang là một trong những át chủ bài lớn nhất của hắn, trừ khi bảo đảm có thể chém giết đối thủ và xung quanh không có những người đứng theo dõi mới có thể sử dụng.
Trong ba năm qua, nó chỉ được sử dụng một lần duy nhất.
Tuy nhiên, dựa vào Kiếm Khí Lôi Âm và Ô Mộc Kiếm sắc bén của bản thân, cũng đủ để Tần Tang đối phó với phần lớn các tình huống nguy hiểm, thậm chí còn có thể làm nên tên tuổi lớn.
Bùm!
Kiếm Khí Lôi Âm nhanh chóng lao đến, Huyền Quang còn chưa hình thành hoàn toàn, Ô Mộc Kiếm đã tới, phá nát Huyền Quang
Linh đồ cũng không có cách nào thoát khỏi, nhưng nó không hoàn toàn bị hủy.
Tần Tang không tham công, trực tiếp thu hồi Ô Mộc Kiếm, chính bởi vì hắn sử dụng Ô Mộc Kiếm cẩn thận, cho nên chưa từng có người phát hiện Ô Mộc Kiếm là pháp bảo.
Thế là đủ rồi, người trung niên không ngờ đòn đánh lén lại mạnh như vậy, thân người cứng đờ, Mục Nhất Phong đang chiến đấu với người trung niên nhanh chóng nắm lấy cơ hội, Thần Phong Như Huyễn trong tay giống như điện.
-Kiếm Khí Lôi Âm...
Vẻ mặt cười lạnh của người trung niên cẩm bào đột nhiên đông cứng lại, ánh mắt kinh hãi, không kịp né tránh, bị Cửu Hỏa Thần Phong đâm vào ngực mà chết.
-Không ổn, là Vô Ảnh Kiếm!
-Đi nhanh!
Tu sĩ Thiên Hành Minh hét lên kinh hãi, không chút do dự quay người bỏ chạy.
Tần Tang thầm cười khổ.
Trong ba năm qua, trải qua trận đại chiến, hắn cũng đã đoạt được rất nhiều danh tiếng, lăn lộn cùng với cái tên Vô Ảnh Kiếm, chiếm cứ danh tiếng công pháp của Vô Cực Môn.
Kết quả là đệ tử Vô Cực Môn nhìn hắn rất khó chịu.
Đối phương dứt khoát rút lui, đội hình vẫn nguyên vẹn, Tần Tang và những người khác chọn cách từ bỏ truy đuổi và phân chia chiến lợi phẩm, Tần Tang một mình quay trở lại Loạn Đảo thủy vực.
Bay được một lúc, phía bắc xuất hiện một bức tường sương mù cực lớn, hoàn toàn ngăn cản tầm nhìn của Tần Tang.
Sương mù lao thẳng lên bầu trời, trải qua nhiều năm không tan, cho nên từ đông sang tây không thể nhìn thấy điểm cuối.
Nhìn thấy sương mù, Tần Tang tự tin, mạnh dạn điều khiển U La Vân tăng tốc, bay thẳng tới bức tường sương mù, giơ cao lệnh bài đã chuẩn bị sẵn trong tay.
Tần Tang ý thức siết chặt thân thể, lệnh bài bộc phát ra ánh sáng trắng sữa, sau khi chạm vào sương mù, ánh sáng từ sâu trong sương mù bắn ra, hóa thành một lối đi hẹp dài, xuất hiện ở trước mặt Tần Tang.
Có vẻ như Tần Tang đã thông thuộc đường rồi.
Hắn vẫn cưỡi mây, đi xuyên qua lối đi.
Sau khi bay được một khoảng nhất định trong sương mù, tầm nhìn phía trước đột nhiên trở nên rõ ràng.
Mưa phùn lất phất, mờ ảo nhưng không ảnh hưởng đến tầm nhìn.