Chương 667: Một chùm sáng
Chương 667: Một chùm sáng
Tuy khoảng cách còn rất xa, thế nhưng cảnh tượng kinh khủng làm cho tất cả mọi người thầm khiếp sợ, đánh trồng ngực liên hồi, lộ ra vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Chỉ có tu sĩ kỳ Kết Đan mới có thể tạo ra sức công phá đáng sợ như vậy.
Tần Tang ngửa đầu nhìn thẳng, suy nghĩ bay bổng trong đầu.
Hắn liếc mắt quan sát chiến trận, khá may mắn là tiểu đội của bọn họ bị phân đến nửa sau cánh trái, thấy tình thế không ổn có thể thoát ra nhanh nhất.
Có Mục Nhất Phong ở bên cạnh trợ giúp, những đồng môn khác cũng đứng không xa, nếu như có vấn đề gì thì có thể ra tay giúp đỡ nên không phải lo lắng bị giết mà không hay biết gì.
Chẳng qua, trừ khi tan tác nếu không thì cũng không ai dám bỏ chạy, bởi vì như vậy sẽ bị chém đầu.
Với thực lực hiện tại của Tiểu Hàn Vực thì hoàn toàn không phải e sợ Thiên Hành Minh, chắc chắn không dễ dàng mà bị đánh bại, trận chiến này vẫn phải đánh.
Tần Tang thuần thục sử dụng pháp khí, Kiếm Hàn Kim bay ra, hắn một tay cầm La Bàn Âm Dương, một tay cầm pháp khí có hình dáng giống một sợi dây sắt
Trải qua vô số trận chiến, pháp khí của Tần Tang đã thay đổi vài lần, chỉ có La Bàn Âm Dương và Kiếm Hàn Kim vẫn được dùng đến tận bây giờ, bởi vì hai kiện pháp khí là những pháp khí thuận tiện nhất.
Tuy nhiên, Hàn Kim Kiếm đã thay đổi rất nhiều so với ba năm trước, mỗi lần Tần Tang kiếm được linh tài phù hợp thì đều mở lò luyện lại Kiếm Hàn Kim. Hiện tại uy lực của linh kiếm đã tăng vọt, nhất định có thể xếp vào nhóm pháp khí hàng đầu trong những pháp khí cực phẩm.
Mục Nhất Phong chưa từng tham gia trận chiến lớn như thế này bao giờ, có hơi bất an, truyền âm tới:
-Tần sư đệ, ngươi có kinh nghiệm phong phú, cho sư huynh một hai gợi ý đi, tiếp theo sư huynh cần phải làm gì?
Tần Tang trấn an nói:
-Mục sư huynh, với tu vi của ngươi, không cần quá lo lắng. Ngươi chỉ cần biết là bất cứ lúc nào cũng phải giữ được bình tĩnh! Nhớ là tuyệt đối không nên tham công mà làm bừa, không được tự ý rời khỏi chiến trường. . .
Tần tang cũng nhắc nhở các thành viên khác trong tiểu đội.
Bí quyết này chính là nguyên nhân mà hắn vẫn sống mạnh khỏe được đến hiện tại.
Mục Nhất Phong thở phào nhẹ nhõm, hạ quyết tâm:
-Lát nữa ta đi theo sư đệ hành động. . .
Trong chớp mắt, bọn hắn càng ngày càng tiến gần chiến trường.
Tần Tang và Mục Nhất Phong cũng không còn tâm trạng để nói chuyện nữa, hai người nhìn chằm chằm đám mây đen đằng xa, giống như đang đối mặt với kẻ địch.
Trong mây đen, nhìn bằng mắt thường thì cơ bản không thể biết bên nào có ưu thế hơn, chỉ có thể nhìn thấy từng bóng dáng một đám Ma Thần.
Mỗi một lần pháp bảo va chạm vào nhau đều xuất hiện ánh sáng bảy sắc cầu vồng, dư âm tác động vào đầm nước tạo thành một làn sóng lớn trên mặt nước.
Đây không phải là lần đầu tiên Tần Tang nhìn thấy cuộc chiến giữa các tu sĩ kỳ Kết Đan, nhưng mỗi lần nhìn thấy, hắn vẫn không khỏi bàng hoàng và khao khát.
Trận đại chiến lần này ác liệt hơn bất kỳ trận chiến nào mà Tần Tang từng thấy trước đây.
Bởi vì hai bên đều điều động toàn bộ tu sĩ kỳ Kết Đan đến tham chiến. Tiêu phó đảo chủ vội vàng dặn dò một câu, sau đó kiếm biến thành cầu vồng, lao thật nhanh vào chiến trường.
Mọi thứ xung quanh đều hỗn loạn.
Mỗi khi xảy ra biến cố lớn, Tần Tang vẫn luôn duy trì vẻ mặt bình tĩnh. Hắn nhìn đi nhìn lại xung quanh đám mây đen và sấm chớp mà vẫn không nhìn thấy tu sĩ Trúc Cơ của Thiên Hành Minh đâu, chẳng lẽ bọn họ còn chưa tới?
Đúng lúc này, ánh mắt Tần Tang ánh mắt đột nhiên cứng lại, hắn nhìn thấy bên trong đám mây đen có gì đó kỳ lạ.
Mục Nhất Phong ở bên cạnh cũng phát hiện điều gì đó bất thường, truyền âm cho Tần Tang, chỉ hắn nhìn:
-Tần sư đệ, mau nhìn chùm sáng kia!
Chỗ mà Mục Nhất Phong chỉ chính là chỗ sâu nhất của đám mây đen.
Mây đen đầy trời cũng không che nổi chùm sáng kia, dù chùm sáng kia cũng không quá sáng, không thể nào so sánh với những tia chớp ở xung quanh. Chùm sáng giống như ánh trăng nhẹ nhàng, nhưng ở khoảng cách xa như vậy, vẫn có thể thấy rõ ràng.
Chùm sáng này chiếu từ trên trời xuống, giống như một thanh kiếm, xuyên qua những đám mây đen.
Phía trên nối với Ngân Hà, phía dưới thì nối với đầm nước tầm thường.
Ánh sáng bên trong chùm sáng có nhịp điệu, dường như có một sức mạnh kỳ lạ nào đó tben trong các tia sáng.
Tần Tang ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy chùm sáng biến mất ở chỗ sâu đầy sao, không biết điểm cuối, đành phải cúi đầu nhìn xuống đầm nước mênh mông để tìm kiếm nguồn gốc.
Chùm sáng rơi vào trong nước.
Một vùng nước chịu ảnh hưởng từ trận đại chiến, gió to sóng lớn, sóng lớn mãnh liệt.
Nhưng ở vị trí tiếp xúc với chùm sáng, mặt nước lóng lánh như thủy ngân, giống như một mặt gương, yên lặng một cách kỳ lạ, dù sóng nước có lớn thế nào, một khi tới gần đều sẽ bị chùm sáng nuốt chửng không tiếng động.
-Đây là. . .
Tần Tang để ý thất điểm rơi của chùm sáng lại chính là trung tâm chiến trường, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào mặt nước, lẩm bẩm nói:
-Gió Chỉ Thiên ngay trong mặt gương sao?
Đột nhiên, Tần Tang phát hiện bên trong mặt gương dường như có cấm chế dao động, nhưng mà Tần Tang chưa từng nhìn thấy loại cấm chế này trước đây. Hắn không thể nhìn thấu được loại cấm chế này và cả chùm sáng kia nữa.
Hắn chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm mà suy đoán, cấm chế trên mặt gương có thể khơi dậy Tinh Thần Chi Lực, chắc chắn không đơn giản.
Càng ngày càng nhiều người phát hiện ra sự tồn tại của chùm sáng, ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên.
Tuy nhiên, bọn họ rất nhanh không còn tâm trạng để thảo luận nữa.
Ở phía nam, vô số độn quang tạo thành một ánh sáng có quy mô không nhỏ, lọt vào tầm mắt của bọn họ, quả nhiên đối thủ của bọn họ đã tới.