Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 672 - Chương 672: Chờ Đợi

Chương 672: Chờ đợi Chương 672: Chờ đợi

Còn người thần bí lúc này giống như đang xem kịch.

Không cần đến sự hỗ trợ của người thần bí, một mình lão giả tóc đỏ đối kháng lại hai đại Nguyên Anh, khí lực đỏ thẫm mạnh mẽ xông tới, thế nhưng lại không bị rơi vào thế hạ phong, ngược lại hai vị chiến tướng trong tay cầm theo chiến kích thì có vẻ mặt ngưng trọng bất thường, hình như bọn họ đã cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ phía đối phương.

Thân hình cao lớn của lão giả tóc đỏ, nhìn xuống hai vị chiến tướng, giọng điệu khinh miệt:

- Tiểu bối càn rỡ này ở đâu ra, lại dám có can đảm quát tháo trước mặt lão phu! Như thế nào? Trước tiên có muốn đánh một trận, phân định thắng thua với lão phu không?

- Lão quỷ tóc đỏ, không nghĩ đến mấy chục năm không gặp, thực lực của ngươi đã tăng lên đến như vậy! Các ngươi quay lại đi!

Lão đạo sĩ khẽ than một câu, ông ta vung cây phất trần, từng mảnh sao nhỏ rơi trên người hai đại chiến tướng, ông ta nhìn chằm chằm vào lão giả tóc đỏ:

- Vẫn theo quy tắc cũ, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, ba ván thắng hai.

Sau khi lão đạo sĩ áp chế lửa giận đỏ thẫm trên người hai vị chiến tướng, bọn họ nhẹ nhàng thở ra, nhìn nhau kinh ngạc, rồi lặng lẽ lùi về phía sau lão đạo sĩ.

Lão giả tóc đỏ thu lại khí thế, gật đầu:

- Được! Theo quy tắc cũ, ba ván thắng hai, tiền đặt cược sẽ là bày trận linh tài, trận đầu tiên đấu ngay ở Chỉ Thiên Phong. Lão mũi trâu, tốt nhất ngươi nên chuẩn bị tinh thần trước đi, miễn cho đến lúc đó không đủ linh tài, linh trận không trọn vẹn, lại bỏ lỡ thời cơ tốt nhất mở ra Tử Vi Cung.

- Không cần ngươi phải hao tâm tổn trí lo lắng, dù Thiên Hành Minh có nghèo, thì cũng dư sức bố trí được một cái Tiểu Bắc Thần Tinh Nguyên Trận! Đi!

Lời còn chưa dứt, lão đạo sĩ và hai vị chiến tướng đã biến mất tại chỗ.

Cùng lúc, các tu sĩ Trúc Cơ và Kim Đan của Thiên Hành Minh ở hai chỗ chiến trường cũng nhận được mệnh lệnh, sau một trận bạo động, theo thứ tự rút lui.

Tần Tang phát hiện Thiên Hành Minh rút lui, lúc này mới thật sự yên lòng, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời.

Hắn mặc kệ hình tượng, ngồi xếp bằng ở trên mặt nước khôi phục lại khí lực, những người khác cũng đều như vậy.

Vừa điều tức, tầm mắt Tần Tang ngước lên nhìn mấy người cách đó không xa đang ở trên không trung kia. Mặc dù không có ai giới thiệu cho hắn biết, nhưng hắn cũng có thể đoán ra được, bọn họ chắc chắn là cao thủ Nguyên Anh của cả hai bên.

Chờ ba vị Nguyên Anh của Thiên Hành Minh rời đi, Tần Tang chăm chú nhìn vào bóng lưng hai người còn lại, trong lòng tự hỏi: “Không biết khi ở Vô Nhai Cốc đã từng gặp gỡ hai vị Nguyên Anh kia chưa nhỉ?”

Hắn đến một vị cao thủ Nguyên Anh cũng không quen biết, nhập môn lâu như vậy, cho dù là sư môn lão tổ Đông Dương Bá nhà hắn cũng chưa từng gặp qua.

Không biết thân phận của hai người này là gì?

Ba năm tranh đấu, hai bên Nguyên Anh chưa từng lộ diện bao giờ, đột nhiên lần này lại tập trung về đây, không biết có chuyện gì?

Chẳng lẽ nguyên nhân là vì chùm sáng kia hay sao?

Tầm mắt Tần Tang chuyển động rời đến bên trên chùm sáng, phát hiện thấy hình như chùm sáng đã lớn hơn một tia so với hôm qua, có điều, rốt cuộc mặt kính vẫn y nguyên không có gì thay đổi.

Hy vọng cục diện không xuất hiện biến cố nào nữa.

Ít nhất… Thì chờ sau khi hắn đột phá cảnh giới Giả Đan.

Tần Tang âm thầm cầu nguyện trong lòng.

Hiểu biết về đại năng càng nhiều, hắn càng cảm thấy bất lực, tâm nguyện muốn cho tu vi tăng lên càng thêm khẩn thiết.

Lúc này hắn giống như lục bình không rễ, chỉ có thể ở trong hoàn cảnh thay đổi mãnh liệt này nước chảy bèo trôi mà thôi, nếu cứ cố chấp giãy dụa, một khi vận khí không tốt, sẽ lập tức thịt nát xương tan.

Chỉ khi thực lực của bản thân đủ mạnh mẽ, mới có thể tự mình khống chế vận mệnh của bản thân ở bên ngoài sống sót.



Chờ sau khi nhóm người lão đạo sĩ rời đi, đột nhiên người thần bí hừ lạnh nói:

- Xem ra, lão mũi trâu còn chưa có phục đâu! Dựa theo ý của bản quân, nhanh chóng để cho lực lượng bên ta phong toả Vân Thương đại trạch, tìm đến Chỉ Thiên Phong, độc chiếm Tinh Nguyên Thạch. Ngược lại ta muốn xem bọn họ không có Tinh Nguyên Thạch, làm thế nào đi vào Tử Vi Cung!

Lão giả tóc đỏ chậm rãi lắc đầu:

- Thông U đạo hữu có chỗ không biết rồi, nghe nói Tội Uyên hành động rất vội vàng, hùng hổ doạ người. Chúng ta không nên ép lão mũi trâu, đề phòng bọn họ chó cùng rứt giậu, dẫn sói vào nhà, bằng không thì chúng ta cũng không được dễ chịu.

Người thần bí hẳn là Thánh Quân ma môn, Thông U Ma Quân.

Một vị là thủ lĩnh phe chính đạo, một vị là Thánh Quân ma môn, nghe hai người bọn họ đối thoại, không chỉ không thấy gay gắt, hình như còn có giao tình không tệ.

Thông U Ma Quân mặc niệm một câu, thân thể loé lên một cái rồi biến mất.

- Tội Uyên à…

Lão giả tóc đỏ cúi đầu nhìn lướt qua, đôi môi khẽ động.

Chỉ chốc lát sau, cũng biến mất theo.



Rất nhanh máu tươi đã bị hồ nước cuốn trôi không còn một giọt.

Trắng đêm sau trận đại chiến, ngoại trừ vết thương trên người những người này, hình như không còn lưu lại dấu vết gì.

Tần Tang còn chưa hồi phục hoàn toàn, lúc này rốt cuộc đã nghe được mệnh lệnh rút quân, kéo theo thân hình mệt mỏi, thu lại Chân Thuỷ Thiên Huyễn Trận.

Sau khi đi vào Loạn Đảo thuỷ vực, Tần Tang giải tán tiểu đội, đang muốn quay về động phủ nghỉ ngơi, đột nhiên hắn nhìn thấy, những cao thủ cảnh giới Kết Đan kỳ kia còn không có tản ra, mà là cùng nhau đi vào Quan Tinh Đảo.

- Chẳng lẽ vẫn còn chuyện gì sao?

Nghĩ đến chùm sáng kỳ lạ kia, Tần Tang cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.

Đáng tiếc không có ai giải đáp khúc mắc này cho hắn.

Hắn mang theo sự nghi ngờ và lo lắng cưỡi mây quay về động phủ, phong bế cấm chế, bế quan tu luyện, chờ đợi trận chiến tiếp theo.
Bình Luận (0)
Comment