Chương 671: Tiểu Bắc Thần Tinh Nguyên Trận
Chương 671: Tiểu Bắc Thần Tinh Nguyên Trận
Tần Tang không dám thả lỏng chút nào, ánh mắt đảo qua đảo lại hai chiến trận, đặc biệt là chiến trường của tu sĩ kỳ Kết Đan, đáng tiếc là không nhìn ra manh mối gì.
Ánh mặt trời từ từ lên cao.
Chớp mắt đã trôi qua một canh giờ.
Rất nhiều người tu tiên đã cực kỳ mỏi mệt, chiến đấu không còn kịch liệt như lúc bắt đầu mà bắt đầu chuyển sang thế giằng co, Tần Tang lại càng thêm cẩn thận, bởi vì thương vong càng lúc càng lớn.
Mặc dù hắn xem xét thời cơ, sớm ý thức được việc bảo tồn thực lực, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng không thôi. Hắn không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn là hắn chưa từng dùng Ô Mộc Kiếm.
Những người khác càng không cần phải nói.
Thời gian trôi qua quá chậm, dường như bị kéo dài vô hạn, mỗi một giây trôi qua đều bị dày vò, day dứt mãi không thôi.
Một canh giờ rồi lại một canh giờ.
Khi mặt trời lên tới đỉnh đầu.
Cũng đã đến giữa trưa.
Cuối cùng thì cũng xuất hiện một điều kỳ lạ!
Trên chiến trường của tu sĩ kỳ Kết Đan, có một luồng sáng từ trên trời chiếu xuống.
Lúc đầu thì không có gì đáng chú ý, mặc dù Tần Tang vẫn luôn chú ý nơi đó, nhưng cũng không hề phát hiện , chờ đến khi ánh sáng này càng lúc càng lớn, đồng thời đã xuyên qua đám mấy đen chiếu xuống đỉnh đầu,thì hắn mới chú ý tới sự tồn tại của ánh sáng này.
Bên trong ánh sáng còn có một lá bùa bạc lóng lánh.
Trong lòng Tần Tang cực kỳ căng thẳng, trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào hướng di chuyển của lá bùa.
Ba năm giằng co, đối chọi với nhau, nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện lá bùa như thế này, là ai đã sử dụng lá bùa này?
Tần Tang không phải là người duy nhất phát hiện ra lá bùa, càng ngày càng có nhiều người chú ý tới sự tồn tại của lá bùa, đều ngẩng đầu lên quan sát.
Tốc độ của lá bùa càng lúc càng nhanh, rơi thẳng vào trong mây đen, vừa bay vun vút vừa to dần, sau khi giãn nở tới giới hạn thì lặng lẽ vỡ vụn.
'Xoạt!'
Trong thời gian ngắn, mây đen và sấm chớp tan biến hoàn toàn.
Hình ảnh của tu sĩ kỳ Kết Đan hai bên cuối cùng cũng lộ ra.
Bọn họ vẫn đang chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Đúng là cao thủ kỳ Kết Đan có khác, hoàn toàn không mệt mỏi giống như mấy người Tần Tang, mỗi một lần đấu pháp, mỗi một cái pháp bảo va chậm, vẫn có uy lực khủng khiếp.
Sự xuất hiện của lá bùa vượt quá dự kiến của tất cả mọi người, trận chiến kịch liệt đột nhiên dừng lại.
‘Viu Viu. . .'
Gió thổi nhẹ qua nhưng lại mang theo sức mạnh mà ngay cả tu sĩ kỳ Kết Đan cũng không thể chống đỡ được.
Tất cả mọi người bất giác tách ra khỏi kẻ địch, Tiểu Hàn Vực bị thổi bay về phía sa, Thiên Hành Minh là bị thổi về phía nam, chùm sáng tình cờ ở chính giữa hai bên.
Mọi người quay ra nhìn nhau rồi dừng tay lại.
Cùng lúc đó, trên không trung xuất hiện vài bóng người mờ ảo.
- Lão mũi trâu, đã đến lúc rồi, thắng bại chưa phân. Xem ra là muốn dựa theo quy tắc cũ để giải quyết rồi.
Trên không trung, bóng dáng mọi người như ẩn như hiện, chia thành hai phe.
Trong đó phương bắc có hai người.
Một vị là lão giả tóc đỏ có dáng người khôi ngô.
Lão giả tóc đỏ đứng trên tầng mây, khí vũ bất phàm, hồng quang đầy mặt, mắt hổ oai hùng, trong ánh mắt hắn ta toát lên một vẻ uy phong lẫm liệt, rất có khí chất.
Linh lực trên người hắn ta cực kỳ nội liễm, thân phận thật sự của lão giả tóc đỏ chính là Tông chủ của Thuần Dương Tông, không chỉ là người đứng đầu của phe chính đạo, hắn ta còn được công nhận là cao thủ hàng đầu của Tiểu Hàn Vực!
Không chỉ có lão giả tóc đỏ, những người khác cũng như vậy.
Đứng bên cạnh lão giả tóc đỏ, là một người thần bí có ma khí cuồn cuộn bao phủ quanh người, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mờ ảo của người này.
Đứng đối diện với lão giả tóc đỏ và người thần bí kia cũng có ba người đang đứng lơ lửng trong không trung.
Ở giữa là một vị lão đạo thanh quắc*, ông ta mặc một bộ đạo bào màu xanh, trong tay cầm cây phất trần, tiên phong đạo cốt. Mặc dù ông ta đang đứng đối diện với lão giả tóc đỏ nhưng khí thế cũng không hề thua kém chút nào. Lúc này vẻ mặt của ông ta ngưng trọng, yên lặng nhìn xuống chiến trường ở dưới.
*thanh quắc: sạch sẽ khoẻ mạnh
Hai vị lão đạo đứng phía sau là hai vị chiến tướng, không chỉ có hình dạng bên ngoài giống nhau mà đến cả vũ khí và chiến giáp cũng giống nhau như đúc, hai người này trông giống như một đôi huynh đệ song sinh.
Năm người này, tất cả đều là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh.
Nhũng ngày bình thường, lão tổ Nguyên Anh đều giống như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, đột nhiên đùng một cái xuất hiện tận năm vị!
Người vừa lên tiếng chính là lão giả tóc đỏ.
Lão đạo sĩ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía lão giả tóc đỏ, ông ta dùng phất trần chỉ về phía chiến trường Kim Đan, lạnh lùng nói:
- Lúc này mới trôi qua có năm canh giờ mà thôi, các ngươi đã bị chúng ta đánh cho tan tác rồi! Nếu thêm vài canh giờ nữa, người bên ta chắc chắn có thể tiêu diệt hết các ngươi!
Lão giả tóc đỏ cất tiếng cười to, âm thanh tràng cười này vang dội bất thường, hắn ta quay ra đối chọi gay gắt với lão đạo sĩ:
- Lão mũi trâu đúng là càng ngày càng vô liêm sỉ, ngươi thật sự cho rằng Tiểu Hàn Vực của chúng ta chỉ có ngần này người thôi sao? Nếu ngươi không sợ bị Tội Uyên thừa nước đục thả câu, thì cứ việc thả ngựa ra, lão phu sẽ phụng bồi ngươi đến cùng! Đến lúc đó, ta ngược lại muốn xem, ngươi trở thành lão mũi trâu cô đơn, có còn rảnh rỗi tìm đến Tử Vi Cung nữa hay không!
- Ngươi!
- Làm càn!
Hai vị chiến tướng cùng lúc gầm lên, hai người đột ngột bước đến, chiến kích hướng về phía lão giả tóc đỏ, ý nghĩ chiến đấu ngút trời.
Sau một khắc.
Đột nhiên người ta nghe thấy một tiếng thét dài, khí thế của lão giả tóc đỏ phút chốc tăng vọt, trên người bộc phát ra nồng đậm khí lực màu đỏ thẫm, tản ra khí tức chí dương chí cương, mái tóc đỏ bay phần phật, nhìn giống như Thiên Thần hàng thế.