Chương 670: Chính ngọ
Chương 670: Chính ngọ
Trận loạn chiến này đánh cho trời đất mù mịt.
Tần Tang không đếm nổi đã thay bao nhiêu đối thủ, điều hắn làm được đó chính là không để chiến đấu làm cho choáng váng đầu óc, hắn luôn duy trì sự tỉnh táo và thận trọng, phán đoán chính xác tình hình, tuyệt đối không thể cách phe mình quá xa.
'Ầm!'
'Rắc rắc!'
Tiếng vỡ vụn giòn tan kéo anh mắt của Tần Tang trở về.
Vừa nhìn lại đã thấy tấm khiên vàng của kẻ địch bị Cửu Hỏa Thần Phong của Mục Nhất Phong đập vỡ một góc, mấy món pháp khí khác cũng liên tục va vào tấm khiên vàng. Một vết nứt lớn xuyên thủng cả tấm khiên vàng, có cảm giác tấm khiên này có thể bị vỡ nát bất cứ lúc nào.
Kẻ địch sợ hãi, hét lớn một tiếng, vội vàng rút lui.
Cửu Hỏa Thần Phong phát ra một ánh sáng màu đỏ mãnh liệt, Mục Nhất Phong đang định dẫn người đuổi theo, sắc mặtTần Tang đột nhiên thay đổi, lớn tiếng ngăn cản:
-Đừng đuổi theo! Trở về đi!
Kẻ địch nhìn thì có vẻ hoảng loạn nhưng thực ra trận hình không hề lộn xộn.
Quan trọng hơn là Tần Tang nhạy bén phát hiện một số kẻ địch ở xung quanh dường như cố ý hoặc là vô tình chú ý tới nơi này, hơn nữa vị trí của bọn họn cũng cực kỳ huyền diệu.
Lặng lẽ không một tiếng động, chừa lại một lỗ hổng không ngờ ở phía trước.
Không biết đối phương bố trí cạm bẫy từ lúc nào, yên lặng chờ hắn sa lưới.
Tần Tang không khỏi toát mồ hồi lạnh.
Những người này là mồi nhử!
Nếu như tham công ham chiến, hồ đồ mà đuổi theo sẽ chắc chắn sẽ bị rơi vào bẫy.. Năm đó Đằng Chiêu Cương cũng giống như vậy, lúc đó Tần Tang còn ở ngay bên cạnh, ký ức vẫn còn mới mẻ.
-Chúng ta cũng rút lui!
Tần Tang truyền âm cho Mục Nhất Phong, lần lượt rút lui.
Quả nhiên, nhìn thấy động tác của bọn họ, rất nhiều tu sĩ Thiên Hành Minh lộ ra vẻ mặt thất vọng, kẻ địch đang vội vã bỏ chạy bỗng dung dừng lại, tiếp tục dụ dỗ.
May mắn mấy người Mục Nhất Phong rất nghe lời hắn, nếu không thì hậu quả khó mà lường được.
Tần Tang suy nghĩ một lúc liền tìm ra nguyên nhân có lẽ là do tiểu đội của hắn quá nổi bật.
Trước đó hắn vốn làm theo nguyên tắc bảo vệ an toàn của bản thân là trên hết, là quan trọng nhất, nhưng sau khi đi vào loạn chiến thì bận bịu, nhân lúc không chú ý tới bản thân, lập tức ra lệnh cho đồng hành động một cách âm thầm.
Dùng Ô Mộc Kiếm cũng chỉ là để trừng trị những tên cầm đầu độc ác, đồng thời chiến đấu liên tục ở nhiều nơi, quyết không để cho mình lọt vào hoàn cảnh bị tập kích.
Danh tiếng của hắn là được tích lũy từng chút từng chút một, chứ không phải là nổi vọt lên sau một trận chiến.
Hiện tại còn có người có thực lực mạnh mẽ như Mục Nhất Phong bên cạnh, nên rất dễ gây chú ý, muốn trốn cũng không trốn được.
Hành động của Tần Tang đánh tan ý đồ của Thiên Hành Minh.
Ngay lúc này, chiến trường của bọn họ bỗng tạm dừng một cách kỳ lạ.
-Gộp trận hình!
Tần Tang nhân cơ hội này liên hệ với những đội trưởng khác áp sát, siết chặt trận hình rời rạc, sau đó lại bắt đầu một vòng hỗn chiến khác.
. . .
Một tia sáng chiếu vào mặt.
Tần Tang khẽ nheo mắt lại, đột nhiên nhận ra, đây không phải là ánh sáng phát ra từ pháp khí, mà là ánh nắng sớm!
Tần Tang quay đầu nhìn lại.
Đường chân trời ở phía đông xa xa có một mảnh trời màu hồng, ánh mặt trời như vừa mới nhô lên khỏi vực thẳm, ánh bình minh vẫn còn e ấp, rụt rè.
Lúc này Tần Tang mới nhận ra trời đã sáng!
Trận chiến bắt đầu từ đêm hôm qua, đã mấy canh giờ rồi?
Trong đầu Tần Tang vẫn ngập tràn ý chí chiến đấu, còn có một chút mù mờ, sau đó giống như chợt hiểu ra điều gì đó, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trận chiến của tu sĩ kỳ Kết Đan vẫn chưa dừng lại!
Hơn nữa, chùm sáng kia vẫn còn.
Bầu trời không còn thấy trăng và sao nữa.
Dưới ánh mặt trời, chùm sáng kia lại càng thêm rực rỡ, chói mắt, làm cho người ta cảm thấy dường như có điều gì đó rất kỳ lạ. Tuy nhiên chiến trường đã di động đến phía bắc chùm sáng, Tần Tang có một dự cảm không hay.
Nếu là ngày trước, bây giờ cũng gần đến lúc phải rút binh.
Đánh từ đêm khuya tới bình minh, cả hai bên đều không có lợi, Thiên Hành Minh có vẻ chiếm ưu thế hơn, nhưng trận hình của Tiểu Hàn Vực vẫn hoàn chỉnh, tiếp tục chiến đầu, chỉ sợ phải đợi đến khi cả hai bên đều kiệt sức, mới có thể phân thắng bại.
Một đêm đại chiến, cả tinh thần và thể xác của tu sĩ hai phe đều mệt.
-Có nên ra lệnh không?
Tần Tang nhìn chiến trường của tu sĩ kỳ Kết Đan ở xa, lơ đễnh điều khiển Kiếm Hàn Kim phối hợp với Mục Nhất Phong.
Đáng tiếc là hắn đã tính toán sai, đợi một lúc sau, phía xa xa vẫn có mây đen cuồn cuộn, sấm sét ầm ầm, vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Điều này dấy lên trong lòng Tần Tang một ý nghĩ, chẳng lẽ thật sự muốn phân thắng bại ở đây sao?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tần Tang hơi thay đổi, sau khi quan sát xung quanh thì bất ngờ truyền âm cho Mục Nhất Phong.
Mục Nhất Phong khẽ giật mình, nhìn Tần Tang bằng ánh mắt hoài nghi.
Tần Tang nghiêm mặt, gật đầu với Mục Nhất Phong, sau một hồi trao đổi, Tần Tang lấy cớ Mục Nhất Phong đã tiêu hao quá nhiều sức lực, thể lực không còn chống đỡ nổi, yêu cầu Mục Nhất Phong trở về nghỉ ngơi.
Sau đó Tần Tang và Mục Nhất Phong luân phiên nghỉ ngơi, duy trì tình hình, nhìn thì có vẻ sức mạnh của tiểu đội đã giảm mạnh, cực kỳ nguy hiểm, nhưng thực ra mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của Tần Tang.
Thời gian càng ngày càng dài, chiến trường đã có sự thay đổi, chiến trận của hai bên dường như cũng bắt đầu loạn, nhìn từ xa, các tu sĩ chiến đấu cá nhân, rời rạc, giống như một đám người lưu manh đang đánh nhau, hoàn toàn không có kết cấu.