Chương 669: Đối chọi
Chương 669: Đối chọi
Vụ va chạm kéo dài gần một tuần hương.
Hai bên dùng hết sức lực, vị trí của phong nhãn thay đổi liên tục không ngừng, nhưng chưa bao giờ di lệch quá nhiều, gần như có thể duy trì cân bằng ở giữa hai bên chiến trận.
Kiểu chiến đấu này dường như hai bên không bên nào có thể thắng thế được đối phương.
Tuy nhiên, thời gian dần dần trôi qua, sức công phá của phong nhãn suy yếu một cách rõ rệt. Thay đổi lớn nhất chính là hố sâu/ vực sâu khổng lồ trên mặt nước sắp bị lấp đầy.
Trong quá trình này, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần.
Khí đao lại bị gió lốc xé nát một lần nữa, nhưng lần này Tần Tang không tiếp tục ngưng tụ khí đao, nhìn thấy kẻ địch càng ngày càng gần, hắn hít hơi thật sâu, trầm giọng nói:
-Chuẩn bị tiếp chiến!
Quả nhiên vẫn là quá trình mà hắn quen thuộc và lần này cũng không ngoại lệ, chuẩn bị cuộc đấu tranh sinh tử.
Hai bên triển khai toàn bộ đội quân đến đây, những trận chiến đầu tiên đôi khi sẽ phát sinh một vài biến cố.
Đến cuối cùng khi mà các đối thủ đã hiểu rõ về nhau, không nói tới chuyện đã dùng hết tất cả các mánh khóe nhỏ, cho dù vẫn còn mánh khỏe để sử dụng trong chiến trận thì cũng không phát huy tác dụng quá lớn.
Một số trận chiến quy mô lớn về cơ bản đều có quá trình tương tự như vậy.
'Vù vù. . .'
Vô số độn quang đan xen, trận hình đột nhiên biến đổi.
Mấy người Tần Tang hoàn thành nhiệm vụ 'Trận nhãn', những tu sĩ xung quanh Tần tang trở lại tiểu đội của mình. Trong chiến trận, vô số pháp khí sáng lên, dày đặc, sáng chói giống như tinh tú trên trời.
Phong nhãn vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, tuy nhiên nó đã không thể nào ngăn cản bước tiến của hai bên.
Tiếng la hét vang vọng cả trời xanh, hai luồng ánh sáng cuối cùng cũng đã bắt đầu hòa vào nhau.
Chỉ có điều, ẩn dưới cảnh tượng tuyệt đẹp này lại là sát khí!
Với khoảng cách gần như thế, cuối cùng mới có thể nhìn thấy một chút khác biệt. Mặc dù Thiên Hành Minh và Tiểu Hàn Vực đều là người tu tiên nhưng thật ra giữa họ có khá nhiều điểm khác biệt.
Sự khác biệt ở đây không chỉ là ở trên pháp khí mà còn ở chính bản thân người tu sĩ.
Mặc dù trận hình của Tiểu Hàn Vực đã được tôi luyện trong suốt ba năm đại chiến, nhưng so với Thiên Hành Minh thì vẫn có thể thấy tiểu đổi của hắn chưa hoàn toàn thống nhất thành một thể, mặc dù nhìn chung thì tiểu đội cũng tạm ổn, rèn luyện cực kỳ ăn ý.
Nhưng khi nhìn tổng quát toàn bộ đại trận, chênh lệch lại càng rõ ràng.
Tuy nhiên, tổng thể sức mạnh của tu sĩ Tiểu Hàn Vực hoàn toàn không kém Thiên Hành Minh, bởi vì số lượng tu sĩ của Thiên Hành Minh nhiều hơn so với Tiểu Hàn Vực, quy mô chiến trận cũng lớn hơn Tiểu Hàn Vực .
Nhưng xét theo số lượng cao thủ hậu kỳ Trúc Cơ và Giả Đan cảnh, Tiểu Hàn Vực có thể vượt xa Thiên Hành Minh.
Mặt khác, pháp khí của tu sĩ Tiểu Hàn Vực cũng phong phú hơn Thiên Hành Minh. Pháp khí của đại đa số tu sĩ của Thiên Hành Minh cùng lắm cũng chỉ có chiến giáp, thương kích, đao kiếm,.. đại loại như vây, nhìn bên ngoài thì cực kỳ giống nhau.
Giao chiến với tu sĩ Tiểu Hàn Vực lâu như vậy, Tần Tang sẽ không bởi vì pháp khí của bọn hắn đơn điệu mà xem thường.
Đối người tu tiên mà nói, pháp khí chính là một phần thực lực, hơn nữa những loại pháp khí này cực kỳ thích hợp với bọn họ, lúc phối hợp có thể phát huy ra uy lực vượt quá khả năng của bản thân.
-Mục sư huynh, ngươi đi trước, ta ở giữa phối hợp tác chiến.
Tần Tang truyền âm giao nhiệm vụ.
-Được!
Mục Nhất Phong cầm Cửu Hỏa Thần Phong trong tay, Hỏa Long cuộn người, đi đầu.
Tất cả mọi người trong tiểu đội xung quanh Tần Tang và Mục Nhất Phong triển khai trận hình, trận địa, sẵn sàng tiếp đón quân địch.
Tần Tang búng ngón tay, kiếm Hàn Kím vẫn luôn ở trên tay hắn đột nhiên bay ra phía trước, song song với Mục Nhất Phong, sau đó lấy La Bàn Âm Dương ra cầm trên tay.
-Giết!
Tiếng la hét rung trời.
'Ầm!'
Hai bên chiến trận cuối cùng cũng va chạm vào nhau.
Lúc này, Tần Tang hoàn toàn không nhìn xa xa, bên trong ánh mắt hắn chỉ có kẻ địch ở trước mặt.
Kẻ địch giống như một thanh kiếm sắc lao tới từ mọi hướng của chiến trận, chạy thẳng về phía trước, nhanh như vũ bão vọt tới trước mặt Tần Tang.
Ở một nơi khác, tình cảnh tương tự cũng đồng thời phát sinh.
Tuy nhiên trận hình của Tiểu Hàn Vực bị phân tán nhưng lại không hề hỗn loạn.
Tần Tang không có sức để quan tâm những nơi khác, hắn nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh một lượt, âm thầm so sánh thực lực hai bên sau đó ra lệnh.
-Giết!
'Vút!'
Kiếm Hàn Kim biến thành một mũi tên lạnh lẽo, kề vai sát cánh với Cửu Hỏa Thần Phong. Cùng lúc đó, một vài tiểu đội xung quanh Tần Tang để ý thấy hành động của Tần Tang, lập tức phối hợp tác chiến.
Nhất thời, từng kiện pháp khí lao vút ra ngoài, đối chọi gay gắt với pháp khí của kẻ địch.
Kẻ địch không cam chịu yếu thế, không ngừng vung kiếm khí và đao chém ngang chém dọc.
Sau va chạm, xu thế tấn công của kẻ địch bỗng nhiên chững lại.
Lúc này, Tần Tang cũng không thừa cơ tấn công.
-Nhường!
Bởi vì một cái gọi là một tiếng trống thì tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt.
Tần Tang không có ngu mà đối chọi cứng rắn đến cùng với đối phương, chỉ cần áp chế được nhuệ khí của đối thủ thì đã có thể đạt được mục đích rồi.