Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 677 - Chương 677: Kiếm Độn

Chương 677: Kiếm độn Chương 677: Kiếm độn

Có người vội vàng hỏi

-Tuyết Linh Liên cùng hoa diên vĩ cũng như vậy sao?

-Đương nhiên!

Tiêu Phó đảo chủ chỉ về phía đạo hào quang kia

-Hai gốc linh dược này trân quý cỡ nào thì không cần lão phu phải nhiều lời nữa, trong các ngươi hẳn là không có ai không muốn. Đáng tiếc Quan Tinh Đảo chỉ có một đôi nên nếu ai lập công lao càng lớn, lấy được càng nhiều Tinh Nguyên Thạch thì sẽ thuộc về người đó! Đương nhiên, nếu ngươi không muốn Tuyết Linh Liên cùng Hoa Diên Vĩ vẫn có thể lựa chọn bảo vật khác, chúng ta sẽ không ngăn cản.

Ở đây đa số đều là Giả Đan cảnh hoặc cao thủ vừa tiếp cận Giả Đan cảnh, người sắp đối mặt với Kết Đan ai lại không muốn Tuyết Linh Liên cùng Hoa Diên Vĩ?

Ngay cả Cơ Võ đang nhìn chằm chằm vào Quy Phục Đan khi nhìn thấy hai gốc linh dược này cũng dời đi ánh mắt, bỏ sư tôn của mình qua một bên không hề để tâm.

Nhưng mà hai gốc linh dược này chỉ có một đôi!

Cũng may trong mười đạo hào quang không chỉ có bọn chúng mới có thể phụ trợ Kết Đan, ở bên trong kia còn có năm loại Huyền Chân Đan, hiệu quả cao có thấp có, nhưng đều thấp hơn một bậc so với hai gốc linh dược này.

Quan Tinh Đảo rõ ràng đang thăm dò mạch của bọn họ, biết cách làm sao để khích lệ bọn hắn đi bán mệnh.

Mỗi một loại đều là chi vật hiếm thấy khó tìm, cũng chỉ có Quan Tinh Đảo mới có được.

Đáng tiếc, dù cho có sáu loại linh vật thì đối với ba mươi ba người ở đây cũng như là hạt cát trong sa mạc.

Hơn nữa chỉ có vẻn vẹn mười đạo hào quang đồng nghĩa chỉ có mười người được khen thưởng, những người khác sẽ đi về một chuyến tay không!

-Vù!

Tiêu phó đảo chủ vung ống tay áo lên thu hết bảo vật lại.

Bảo vật biến mất, trên mặt mọi người đều lộ ra biểu tình thất vọng nhưng cũng không dám làm gì với Tiêu phó đảo chủ.

-Đều nghe rõ ràng đúng không.

Tiêu Phó đảo chủ quét mắt nhìn đám người, mặc kệ trong lòng bọn hắn nghĩ như thế nào, từ tốn nói:

-Nếu như muốn bảo vật thì từ giờ trở đi các ngươi hãy trở về động phủ bế quan điều chỉnh trạng thái tốt nhất rồi chờ đợi mệnh lệnh. Bây giờ, các ngươi đi về trước đi.

Nói xong thân ảnh của Tiêu phó đảo chủ cùng Xà Bà lóe lên rồi biến mất tại chỗ.

Sau khi hai vị đảo chủ rời đi, đám người trầm mặc một hồi rồi yên lặng dò xét lẫn nhau, trong tầm mắt của mọi người rõ ràng đã mang theo mấy phần cảnh giác.

Đối thủ của bọn không chỉ có Thiên Hành Minh mà còn có lẫn nhau.

Ở đây không có một kẻ nào là yếu, bất luận kẻ nào đều có hi vọng lấy được bảo vật, thực lực mọi người đều không kém bao nhiêu, ai sợ ai?

Sau khi rời đi khỏi đảo, mi tâm của Tần Tang nhíu chặt bay về phía động phủ của mình.

Nghe được sau lưng truyền đến thanh âm kiếm ngân vang Tần Tang liền dừng lại, quay đầu thì nhìn thấy Vinh sư huynh đang đuổi theo.

-Tần sư đệ, ngươi có ý tưởng gì chưa, có dự định hợp tác không? Nếu thương nghị trước một cái địa điểm rồi ước định khi tiến vào Chỉ Thiên Phong sẽ hội hợp thì ngươi cho rằng có thể thực hiện hay không? Hay là nghĩ biện pháp khác......

Hai người đều thả chậm tốc độ lại, song song phi hành.

Nghe Vinh sư huynh nói xong, Tần Tang chần chờ phút chốc rồi chậm rãi lắc đầu nói.

-Sư đệ cũng biết đạo lý một cây làm chẳng nên non nhưng sẽ rất khó để liên thủ trong Chỉ Thiên Phong. Sư huynh cũng nghe Tiêu tiền bối nói rõ sau khi cấm chế mở ra thì thời gian để cho chúng ta hái Tinh Nguyên Thạch còn chưa tới một canh giờ.

-Nhìn vào huyễn tượng do Tiêu tiền bối bày ra thì Chỉ Thiên Phong nằm cao vút trong mây, phạm vi rộng lớn, địa hình phức tạp, cấm chế vô cùng phức tạp.

-Mà Chỉ Thiên Phong lớn như vậy nhưng chúng ta chỉ có sáu mươi sáu người mà thôi, lại còn rải rác các nơi, chỉ cần vận khí không quá kém thì có lẽ rất khó gặp phải đối thủ.

-Xà Bà tiền bối nhắc nhở chủ yếu là để chúng ta có lòng phòng bị thật tốt tránh bị lật thuyền trong mương.

-Dưới loại tình huống này, liên thủ hay không liên thủ đã không còn ý nghĩa nữa mà chủ yếu nhất vẫn là Tinh Nguyên Thạch, còn chướng ngại vật chính là bí mật cấm chế trong Chỉ Thiên Phong.

-Sau khi chúng ta bị cấm chế phân tán cũng không chắc chắn sẽ rơi xuống đúng chỗ kia, vả lại ở bên trong không có cách nào sử dụng pháp khí liên lạc được, nếu tùy tiện ước định một địa điểm nào đó sẽ làm lãng phí nhiều thời gian cùng tinh lực của chúng ta, lúc đó ngược lại sẽ bởi vì nhỏ mà mất lớn!

Đây cũng là nguyên nhân khiến trong lòng Tần Tang vẫn luôn không chắc chắn.

Lần tranh chấp này của Chỉ Thiên Phong cũng không phải chỉ là trận đấu pháp phân cao thấp đơn thuần, có thể hai kiện pháp bảo của hắn cũng không có quá nhiều tác dụng.

Thực lực cường đại đương nhiên không thể thiếu, nếu không ngay cả những cấm chế xuất hiện liên tục trong Chỉ Thiên Phong cũng sẽ không vượt qua nổi, nhưng cuối cùng có thể lấy được bao nhiêu Tinh Nguyên Thạch thì còn phải xem vận khí nữa.

Tần Tang cũng không khó chịu khi cùng Vinh sư huynh hợp tác, trong khoảng thời gian ở chung này có thể nhìn thấy bản tính của Vinh sư huynh không tệ,cũng có chút chiếu cố đối với một người đồng môn như hắn, hơn nữa chính hắn cũng không phải hạng dễ nhằn.

Thật sự là hoàn cảnh trong Chỉ Thiên Phong không cho phép.

Vinh sư huynh không thể làm gì khác hơn là từ bỏ suy nghĩ hợp tác, khẽ thở dài:

-Tần sư đệ nói không sai, vừa nãy ta và Thượng Nghĩa cũng có bàn luận, cũng có cùng một cách nhìn với Tần sư đệ...... Vậy chỉ có thể chúc Tần sư đệ thắng ngay từ trận đầu để có được bồi thường đúng như mong muốn của mình.

-Vinh sư huynh cũng thế nhé.

Hai người nói mấy câu nữa rồi mỗi người tự bay về động phủ của mình.
Bình Luận (0)
Comment