Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 678 - Chương 678: Rất Cứng Rắn

Chương 678: Rất cứng rắn Chương 678: Rất cứng rắn

Trong lúc thi triển phi hành thuật Tần Tang cũng tự chải chuốt lại bản thân.

So sánh với những người khác thì hai kiện pháp bảo và Cửu Long Thiên Liễn Phù chính là ưu thế của hắn, nhưng người khác có thể đi đến mức này tất nhiên cũng sẽ có át chủ bài.

Mưu sự tại thiên, hành sự tại nhân.

Đáng tiếc là Chỉ Thiên Phong hiện thế quá sớm, nếu chậm thêm hai năm nữa thì tốt rồi.

Chờ khi hắn đột phá được Giả Đan cảnh, có thể thuần thục hơn trong việc vận dụng Ô Mộc Kiếm liền có thể tiến hành nhân kiếm hợp nhất, lúc đó ngự kiếm phi hành có thể vận dụng Kiếm Khí Lôi Âm làm cho tốc độ bay tăng vọt, có thể vượt xa so với tu sĩ cùng cảnh giới.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Kiếm Khí Lôi Âm làm cho người ta vừa thèm khát vừa kính sợ.

Nếu như có thời gian để quay về Vô Nhai cốc, chỉ cần lấy được tinh phách của Giao Long sẽ đề tăng được Cửu Long Thiên Liễn Phù, lúc đó tốc độ bay càng nhanh hơn nữa.

Tần Tang cũng có nhận biết nhất định đối với thực lực của Kết Đan kỳ tu sĩ, nói không chừng nếu Kiếm Khí Lôi Âm cộng thêm Cửu Long Thiên Liễn Phù thì tốc độ bay của hắn chắc có thể vượt qua luôn cả cấp độ Trúc Cơ kỳ, sánh ngang được với cao thủ Kết Đan hậu kỳ rồi.

Loại tốc độ bay này nhất định có thể phát huy ra tác dụng cường đại trong Chỉ Thiên Phong.

Bỏ lỡ thời cơ nên Tần Tang cũng không còn biện pháp nào, sau khi bước vào tiên đồ hắn chưa bao giờ có phút giây nào buông lỏng nhưng vẫn luôn luôn không đuổi kịp.

Tần Tang trong lòng thầm than, cũng không thèm nghĩ những sự tình vô dụng này nữa, sau khi đáp xuống cửa động phủ liền theo thói quen kiểm tra cấm chế mình lưu lại ngoài động phủ, thấy mọi thứ đều bình thường.

Mở cấm chế ra, đẩy cửa đi ra ngoài.

Rồi ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, kích hoạt Tụ Linh Trận.

Tần Tang đang muốn nhập định tu luyện, đột nhiên cảm thấy trong động phủ có hơi khác thường.

Ngay sau đó, sắc mặt hắn biến đổi, đột nhiên quay đầu, tức giận nhìn vào một góc trong động phủ.

-Người nào!

Cùng lúc đó, Tần Tang bật người dậy, loé lên một cái bay đến lối ra của động phủ, bàn tay nhanh chóng lướt qua bên hông, Hàn Kim Kiếm cùng Âm Dương La Bàn lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay, còn trong nguyên thần Ô Mộc Kiếm cũng sẵn sàng chờ phát động.

Tần Tang gắt gao nhìn chằm chằm vào góc tối trong động phủ, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, thậm chí lúc đổ máu trên chiến trường cũng chưa từng làm cho hắn kinh hãi như vậy.

Trong góc tối có một thân ảnh tối sầm, rõ ràng là một hình người.

Động phủ của mình lại bị người khác âm thầm xâm lấn!

Cấm chế do hắn tận tâm lưu lại không có chút vết tích nào là đã bị phá giải, thùng rỗng kêu to!

Là ai?

Hay là quái vật gì?

Tần Tang lưng dựa vào cửa đá, trên cửa đá truyền đến từng trận ý lạnh, chỉ cần hơi dùng sức là có thể phá cửa ra ngoài rồi nhưng mà hắn lại không dám tiếp tục động.

Hắn có thể cảm giác được, một tia thần thức như có như không khóa chặt trên người mình.

Cái sợi thần thức này giống như không có ác ý nhưng Tần Tang cũng không dám vọng động.

Động phủ của hắn cách Quan Tinh Đảo một đoạn,thực lực của những tu sĩ ở xung quanh trên đảo tu lại không bằng hắn, người mà hắn không đánh lại thì những người khác cũng không có khả năng là đối thủ.

Nơi này chính là Loạn Đảo thuỷ vực, ở ngoài còn có Chân Thủy Thiên Huyễn Trận.

Có thể lặng yên lẻn vào nơi này có thể tưởng tượng được thực lực ra sao, tùy tiện làm động tác gì rất có thể sẽ chọc giận bóng đen, có khi không đợi được cứu viện thì hắn đã bị hạ độc thủ.

Tần Tang hoài nghi có phải pháp bảo của mình đã bị bại lộ hay không......

Tốt nhất cứ ổn định đối phương trước.

Trong lòng của hắn đã rối thành một đoàn nhưng vẫn cố ép buộc chính mình tỉnh táo, tâm niệm vừa chuyển liền mở miệng lên tiếng trước:

-Đạo hữu đến tột cùng là thần thánh phương nào? Tần mỗ xưa nay rất ít kết thù kết oán với người khác, nếu như......

Nói được nửa câu, Tần Tang nhìn thấy bóng đen kia chậm rãi từ trong bóng tối đi tới, một gương mặt già nua hiện ra, hắn khẽ giật mình, ngữ khí dừng một chút, lộ ra biểu lộ kinh ngạc.

-Cảnh bà bà? Là ngài!

Tần Tang sau khi thấy rõ khuôn mặt của bà mới thở nhẹ ra.

Bà lão trước mặt thân hình gầy gò, lưng còng xuống lọm khọm, nếp nhăn trên mặt thật sâu, chính là chủ nhân của tiệm thần bí trong Vấn Nguyệt phường thị, Cảnh bà bà.

Tu tiên giả có tu vì trên Trúc cơ già nua như Cảnh bà bà không có phổ biến.

Trừ phi đại nạn sắp tới nên nguyên khí mới khô kiệt.

Nhưng năm đó lúc gặp ở Vấn Nguyệt phường thị thì Cảnh bà bà chính là cái dạng này, bây giờ đã qua hơn bảy mươi năm nhưng bề ngoài của bà cũng không có biến hóa chút nào.

Hơn nữa, trước kia là Tần Tang vừa đột phá Trúc Cơ không lâu, cảm thấy Cảnh bà bà thâm tàng bất lộ, hoàn toàn nhìn không thấu.

Hiện tại hắn đã gần đạt đến Giả Đan cảnh vẫn như cũ nhìn không thấu.

Ở trong mắt Tần Tang, khí tức của Cảnh bà bà giống như một u tuyền, thâm thúy vô cùng, thần bí dị thường.

Loại cảm giác này, Tần Tang chỉ cảm nhận được trên người của Kết Đan kỳ tu sĩ.

-Cảm phiền Tần đạo hữu vẫn còn nhớ rõ lão thân.

Cảnh bà bà hơi hơi gật đầu, nếp nhăn trên mặt nhét chung một chỗ, lộ ra nụ cười khó coi.

-Trước kia nhiều lần được tiền bối trợ giúp, vãn bối làm sao quên được.

Tần Tang cười khan một tiếng, trầm tĩnh lại rồi thu hồi Hàn Kim Kiếm và Âm Dương La Bàn về, kì thực trong nguyên thần Ô Mộc Kiếm vẫn vận sức chờ phát động.

Không hề lơ là.

Cảnh bà bà mất tích lâu như vậy bây giờ lại đột nhiên hiện thân còn lẻn vào động phủ của mình.

Thật là quá không bình thường .

Cảnh bà bà ở Vấn Nguyệt phường thị rất cứng rắn, Tần Tang cũng rất kính nể, nhưng không có nghĩa là bảy mươi năm sau vẫn như thế.
Bình Luận (0)
Comment