Chương 682: Người của trần thế
Chương 682: Người của trần thế
Dưới ánh trăng thanh nhã, Tần Tang không khỏi cảm thấy ngơ ngác.
Một người con gái như vậy, làm sao lại xuất hiện dưới trần gian này?
Nhìn hết mọi sự trên thế gian, vẫn có thể không đếm xỉa đến, bầu bạn với ánh đèn xanh bên trong Nguyệt Cung, mới xác nhận là kết cục của nàng.
Đối mặt với nàng như vậy Tần Tang lại nảy sinh một loại cảm giác xấu hổ tự ti.
Hắn vốn là người của cõi trần thế.
Được chứng kiến quá trình hóa hình từ tượng gỗ rồi lại biến trở lại thành tượng gỗ của Thanh Loan, làm cho Tần Tang nghi ngờ người con gái này liệu có phải là con rối điêu khắc của Cảnh Bà Bà hay là không.
Nhưng sau khi Tần Tang nhìn thấy được hình dáng thật sự của nàng thì lại dao động.
Cần phải có trình độ Khôi Lỗi Thuật cường đại đến cỡ nào, mới có thể đặp nặn ra một tượng gỗ chân thật như vậy, y hệt như một con người hoàn mỹ?
-Là ta.
Nữ tử nhẹ nhàng gật đầu, thừa nhận bản thân mình chính là Cảnh Bà Bà.
Giọng nói của nàng cũng thay đổi, không giống loại phong cách lạnh lùng cự kia, cũng xem như nhu hòa đôi chút, nhưng vẫn có được vài phần lạnh lùng cùng với cô tịch, giống như trên bầu trời đêm Cô Nguyệt rơi xuống tỏa hào quang.
-Thật sự là ngài?
Tần Tang ngạc nhiên nói.
-Chẳng lẽ trước kia đều là do tiền bối ngụy trang? Đây mới là chân dung thực sự của ngài?
Cảnh Bà Bà không có giải thích, mà dùng giọng điệu lạnh nhạt hỏi lại một câu.
-Trái phải chẳng qua chỉ là một cái túi da, ta của lúc trước cùng với ta của hiện tại có điểm nào khác nhau sao?
Được rồi, ta là một người tầm thường.
Tần Tang âm thầm cười khổ, không có tiếp tục hỏi nữa, lại thấy Cảnh Bà Bà từ trên cây cột ngọc đi xuống, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Chỉ Thiên Phong cao vút trong mây.
-Ngươi có muốn đi xem bên ngoài động phủ của tổ sư ngươi một chút không?
Tần Tang nghe vậy vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, liền ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt của Cảnh Bà Bà nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy mây trắng đang lượn lờ.
Ngay sau đó, Tần Tang đột nhiên cảm thấy toàn thân cứng đờ, bị Cảnh Bà Bà mang theo lập tức bay thẳng lên không trung, bên tai nghe tiếng gió ào ào, Thiếu Hoa Sơn ở trong tầm mắt của hắn cũng nhanh chóng trở nên nhỏ hơn.
Trong chớp mắt lại có thể dùng tay để chạm vào mây trắng.
Vị trí của tầng mây chẳng qua chỉ ở giữa sườn núi của Thiếu Hoa Sơn, lướt qua tầng mây, ở phía trên chính là một ngọn núi cao và hiểm trở được phủ đầy tuyết trắng, phần cuối gần như chạm vào biên giới của Cửu Thiên Cương Phong.
Dùng thị lực của Tần Tang, đứng ở chỗ này mơ hồ có thể nhìn thấy ở chỗ vách đá trên đỉnh núi có một cánh cửa đá.
Trên cửa đá có khắc những ký hiệu vô cùng khó hiểu, quang mang lóng lánh thần bí, những thứ này một cái Tần Tang cũng không hiểu.
Gió lạnh gào thét, tuyết bay đầy trời nhưng vẫn không có cách nào xâm nhập vào khoảng cách mười trượng trước cửa đá.
-Đủ rồi sao?
Cảnh Bà Bà quay đầu lại liếc nhìn Tần Tang một cái.
Ta nếu nói chưa đủ, không lẽ ngài còn định đẩy cửa đi vào trong hay sao?
Tần Tang cười khổ liên tục, lần đầu tiên hắn phát hiện trái tim của mình lại yếu ớt đến như vậy, đến mức không thể chịu đựng được giày vò.
-Đủ rồi! Đủ rồi! Vãn bối đã tin rồi . . .
. . .
Loạn Đảo Thủy Vực.
Tần Tang ngồi yên trong động phủ, một bàn tay nắm chặt một đống sợi tơ, tay kia thì cầm bức tượng gỗ của Cảnh Bà Bà đưa cho hắn, lại không nhịn được lấy xem thử.
Những cảnh tượng vừa rồi cứ như là trong mơ vậy, quả là có chút ảo diệu, ở trong sư môn đi qua đi lại vừa may lại được tận mắt nhìn thấy động phủ của Nguyên Anh lão tổ, lúc trở lại động phủ của chính mình hắn mới hồi phục lại tinh thần.
Vừa trở lại Loạn Đảo Thủy Vực thì Cảnh Bà Bà liền rời đi, chỉ để lại cho hắn cái Linh Tinh Võng cùng với bức tượng gỗ này.
Lúc trước Tần Tang còn cảm thấy tượng gỗ này vô cùng chân thật, cũng vô cùng hoàn mỹ.
Nhưng khi nhìn thấy qua người thật mới biết, quả nhiên còn không bằng một phần vạn của người thật.
Tần Tang suy nghĩ không ngừng, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu hỏi.
Cảnh Bà Bà . . . Thật ra có thực lực như thế nào?
Cho dù là mạnh như Xà Bà thì cũng không thể nào đi lại tự nhiên ở trong Thiếu Hoa Sơn mà lại không sợ bị Đông Dương Bá phát hiện?
Khoảng cách giữa Trúc Cơ và Kim Đan, luôn có sự chênh lệch lớn như vậy.
Chênh lệch giữa Kim Đan và Nguyên Anh, khẳng định là khoảng cách một trời một vực, Tiểu Hàn Vực có nhiều cao thủ Kết Đan Cảnh như vậy nhưng Nguyên Anh đại năng lại có được mấy người?
Cảnh Bà Bà chắc sẽ không phải là Nguyên Anh đại năng sống ẩn danh đâu nhỉ?
Tần Tang bị chính suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi, ánh mắt biển ảo không ngừng.
Nếu có thể kết một cái thiện duyên cùng với Nguyên Anh đại năng, cho dù không có ưu đãi gì dành cho hắn thì Tần Tang cũng sẽ vui vẻ. Huống chi, Cảnh Bà Bà đã đồng ý giúp hắn lấy được nhiều Tinh Nguyên Thạch nhất có thể để đổi lấy Tuyết Linh Liên cùng với Diên Vĩ Hoa.
Nhưng mà, trong lòng của Tần Tang cũng hiểu được, nếu cứ như vậy chuyện này sẽ biến thành một hình thức giao dịch, không ai nợ ai.
Thiện duyên cũng không có dễ kết đến như vậy.
Lấy tu vi của chính mình, đối với Cảnh Bà Bà loại cao thủ ở cấp độ này mà nói thì không có giá trị gì cả.
Thanh lãnh lạnh nhạt, lạnh lùng với mọi người, mới là phong cách thật sự của Cảnh Bà Bà, còn vị lão nhân kia ở Vấn Nguyệt Phường thị chẳng qua là ngụy trang để du lịch chốn hồng trần mà thôi.
Về phần Cảnh Bà Bà vì sao lại lánh đời ở Vấn Nguyệt phường thị, Tần Tang cũng không dám đi hỏi nhiều.
-Chỉ Thiên Phong . . .
Tần Tang yên lặng nhìn về hướng đông nam, thu hồi hết tất cả các suy nghĩ lung tung, ngồi thiền tĩnh tu.