Chương 683: Gió Bão
Chương 683: Gió Bão
Lần thứ hai bị lệnh bài cho tỉnh giấc.
Tần Tang bỗng nhiên đứng dậy, đem linh thạch hút vào trong lòng bàn tay, đang muốn bước nhanh chân ra ngoài thì đột nhiên ngừng lại, đưa tay đè lên trước ngực, ở chỗ đó chính là nơi cất giấu tượng gỗ.
Cảnh Bà Bà nói qua, tượng gỗ không thể để vào trong Túi Giới Tử, phải mang ở trên người.
Cũng may, cho dù nhìn như thế nào thì đây đều là một cái tượng gỗ bình thường đến không thể bình thường hơn, nếu lỡ như bị người hỏi thì Tần Tang cũng rất dễ dàng giải thích.
Tu luyện cũng không phải là cắt đứt với hồng trần trừ đi thất tình lục dục thì Tu Tiên Giả chẳng qua là nắm giữ được lực lượng mạnh hơn người phàm mà thôi, ít nhất Trúc Cơ Cảnh tu sĩ là như vậy.
Ai lại không có tâm linh ký thác chứ?
Sau khi nhìn thấy Cảnh Bà Bà sử dụng bức tượng gỗ này như thế nào, Tần Tang chợt nhớ tới năm đó lúc bản thân làm giao dịch với Nhạc gia tỷ muội, từng xem như là đưa thù lao cho Cảnh Bà Bà mua ở chỗ của nàng một thanh Đào Mộc Kiếm.
Cũng giống như Thanh Loan và Cảnh Bà Bà biến thành tượng gỗ vậy, Tần Tang nhìn không ra cây Đào Mộc Kiếm đó có điểm gì khác thường.
Có khi nào nó cũng có được uy lực cường đại hay không?
Đại năng du lịch chốn hồng trần, gặp được người có duyên, chợt có ý nghĩ, lưu lại cơ duyên.
Chờ lúc người có duyên gặp được khó khăn thì mới phát hiện ra tác dụng chân chính của cơ duyên, không chỉ có thể cứu cái mạng nhỏ mà từ đây còn tiến thẳng đến mây xanh.
Loại chuyện xưa này ở Tu Tiên Giới cũng rất thường gặp.
Đáng tiếc Tần Tang đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Cảnh Bà Bà đã từng nói ở trong cửa hàng của nàng ấy đều là những bức tượng gỗ bình thường mà thôi, mà cây kiếm do Tần Tang mua cũng giống như vậy.
Chẳng qua, loại tượng gỗ điêu khắc này chính là dùng thủ pháp đặc biệt của Cảnh Bà Bà điêu khắc, tác dụng duy nhất chắc là chỉ có thể khiến cho các bậc thầy điêu khắc trên thế gian này sau khi nhìn xong có thể khiến cho kỹ thuật tăng cao mà thôi.
Giấu kỹ tượng gỗ xong, Tần Tang hít sâu một hơi rồi đi ra khỏi động phủ đạp mây bay về hướng Quan Tinh Đảo.
Trên đường lại gặp được Vinh sư huynh.
Vẻ mặt của Vinh sư huynh ngưng trọng, không có ý muốn nói chuyện nhiều.
Hai người lên tiếng chào hỏi lẫn nhau xong liền trầm mặc bay về hướng của Quan Tinh Đảo.
Khi bọn họ chạy tới Quan Tinh Đảo, đợi thêm một lát thì ba mươi ba người cao thủ đã liên tục đến đông đủ, trên đảo yên tĩnh không một tiếng động nào, tất cả mọi người đều tự kiếm một chỗ để đứng, cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm.
Lại chờ thêm một lát, sâu bên trong Quan Tinh Đảo đột nhiên phát sáng, kế đến liền có năm đạo độn quang lần lượt bay tới.
Người đứng đằng trước nhất chính là Xà Bà.
Ngoài Xà Bà ra thì Tiêu Phó Đảo chủ cũng ở trong đó, còn lại ba người khác cũng đều là cao thủ Kết Đan hậu kỳ.
-Lão thân cùng với Tiêu đạo hữu đi trước một bước, mọi người tập hợp những đạo hữu khác đi theo phía sau đi.
Giọng nói của Xà Bà vang lên.
-Tuân mệnh!
Sau đó ba người bỗng nhiên tản ra, bay về phía chính ma cùng với tán tu.
-Lên đây!
Xà Bà vung tay lên, cái vòng tay rắn trên cổ tay thoát ly ra, biến thành một con rắn lớn, trong con mắt dọc đó tỏa ra một cảm giác âm lãnh đảo qua trên người của Tần Tang bọn họ.
Mọi người âm thầm sợ hãi, đều bắt đầu độn quang, động tác cực kỳ cẩn thận đứng lên trên lưng của con cự mãng.
Một tháng trôi qua.
Những cái chùm sáng kia mạnh hơn mấy chục lần so với lúc vừa mới xuất hiện, hiện tại đã lớn bằng hai người ôm nhau, gió mát liên tục lưu động bên trong chùm sáng, hình như có tinh lực cuồn cuộn không bao giờ ngưng bơm vào bên trong mặt kính.
Ngày đêm không ngừng.
Gương bạc trên mặt nước rất dễ thấy, nó giống như là một cái hang động lớn màu bạc có thể đi thông tới thế giới bên kia.
Mọi người cưỡi con yêu mãng đi tới, vừa lúc ở phía nam có tu sĩ của Thiên Hành Minh cũng đang cưỡi phi thuyền bay tới.
Hai bên đều dừng lại tại gần chùm sáng.
Đám người Tần Tang vội vàng từ trên lưng linh mãng leo xuống, cùng nhau hành lễ nói lời cảm ơn với linh mãng.
Linh mãng tuy chỉ là linh thú của Xà Bà nhưng cũng là đại yêu ở cấp bậc Kim Đan, hơn nữa còn có mối quan hệ không rõ ràng với Thiêu Yêu Khâu, tuyệt đối không thể thờ ơ được.
Ngay sau đó, ở phía bắc có tiếng giông tố nổ mạnh, những tu sĩ Kết Đan khác cũng kết bạn mà đến, sau khi tiến vào phạm vi tầm nhìn của bọn họ cũng không tiếp tục đi về phía trước nữa.
Dù sao lần này đến đây không phải để đấu tranh với nhau, mục đích mà bọn họ hiện thân chính là để phòng ngừa Thiên Hành Minh lật lọng.
Ở phía nam có một mảng mây đen lớn cuồn cuộn cũng đứng ở xa xa như vậy, cùng với cao thủ của Tiểu Hàn Vực đứng trong thế giằng co.
Ngược lại chùm sáng ở vùng thủy vực này lại yên lặng đến mức kỳ lạ.
Gió mát lướt qua mặt.
Tần Tang bình tĩnh quan sát trên dưới xung quanh, ngoại trừ hai người cao thủ Kết Đan Kỳ tập trung một chỗ thì xung quanh không có đến một bóng người, Nguyên Anh đại năng của cả hai phe cũng chưa từng lộ mặt ra.
Nhưng không xuất hiện, không có nghĩa là bọn họ không ở đây.
Nếu Nguyên Anh đại năng có ý định ẩn núp thì đoán chừng đến Xà Bà cũng rất khó phát hiện ra.
Tần Tang nhớ tới bức tượng gỗ giấu ở trước ngực thì trong lòng âm thầm lo lắng không yên, nhưng tên đã bắn thì không có cách nào quay đầu lại, hiện giờ không còn đường để quay trở về nữa, chỉ có thể kiên trì tiến về phía trước mà thôi.
Đầu lĩnh của Thiên Hành Minh là một tên chiến tướng mặc kim giáp.
Thân hình người này cao lớn cực kỳ, cao bằng hai người Tần Tang cộng lại, cánh tay có thể so sánh với thùng nước, chiến giáp kim quang lấp lánh vừa dày vừa nặng khi mặc ở trên người của hắn lại trông có chút nhỏ bé.