Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 685 - Chương 685: Xuất Chinh Chưa Báo Tin Thắng Trận

Chương 685: Xuất chinh chưa báo tin thắng trận Chương 685: Xuất chinh chưa báo tin thắng trận

Tại thời điểm này, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng bức tượng gỗ được giấu ở trước ngực, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, Cảnh Bà Bà cũng không có nói khoác, quả nhiên không có bị người phát hiện.

Sau một hồi quay cuồng chóng mặt.

Tần Tang nhạy bén cảm nhận được, lực lượng của gió lốc yếu dần đi một ít.

Tin tức tốt nhất chính là tầm nhìn luôn bị ánh sáng trắng che mất hiện giờ đã quay lại một phần.

Trong lòng của Tần Tang chỉ biết bên trong Chỉ Thiên Phong rất nguy hiểm nên lập tức trừng lớn hai mắt, vừa chống đỡ cơ thể đang bị gió lốc cuốn trôi, đồng thời cố gắng hết sức xác định phương hướng.

Cố nhịn cảm giác chóng mặt ghi nhớ những gì nhìn thấy được, mới miễn cưỡng ghép lại thành một cái tầm nhìn đầy đủ.

Ngoại trừ hắn ra, xung quanh cũng không có bất cứ ai khác.

Trước khi tiến vào, trong lòng của Tần Tang và Vinh sư huynh còn ôm chút may mắn, cố gắng dựa vào lẫn nhau, nhưng trong lúc vừa tiến vào cửa hang động đã bị gió lốc tách ra.

Tầm nhìn quay trở lại, càng lúc càng trở nên rõ ràng.

Tần Tang rốt cục cũng có thể nhìn được những đồ vật khác ngoại trừ ánh sáng trắng.

Ở sâu bên trong ánh sáng trắng, cảnh vật thay đổi khó lường.

Một tảng đá màu xám trắng bóng loáng như tấm gương, được khắc ở trong núi, hình thành một vách tường nham thạch cực kỳ cao và hiểm, ở giữa tảng đá có một cái lỗ được đục rất sâu, bên trong cái lỗ có một đường màu trắng bay ra, nước phun như thác nước.

Phía dưới thác nước bị xung kích tạo thành một cái đầm nước không nhỏ, bên trái của đầm nước lại có một tòa thạch đình, vị trí của thạch đình lại vừa đúng lúc ở bên cạnh thác nước hình thành nên hơi nước.

Nếu ngồi ở trong thạch đình có thể vừa thưởng thức trà vừa ngắm phong cảnh.

Đáng tiếc hiện tại cái thạch đình này đã bị sập một nửa, bên dưới mái nhà đá có một bộ bàn ghế bằng đá đều đã đổ nát hết, khắp nơi đều là đá vụn, hiển lộ ra cảnh tượng cực kỳ rách nát.

Bốn phía của đầm nước là một mảnh đồng cỏ lớn, cỏ xanh như là tấm đệm, phồn hoa lộng lẫy, bãi cỏ nhìn qua không có gì cả lại cực kỳ yên tĩnh, một loài sinh linh nhỏ cũng không thấy.

Xung quanh bãi cỏ lại bị một cây cổ thụ cao ngút trời hình thành một mảnh rừng rậm che đậy, chỉ có một con đường mòn dùng đá làm thành, trải dài vào trong khu rừng rồi biến mất ở giữa cây cổ thụ.

Những cảnh tượng hắn đang nhìn được này có khả năng đối với Chỉ Thiên Phong mà nói, chẳng qua chỉ là một bộ phận nhỏ không đáng kể ở bên trong mà thôi.

Tần Tang không dám coi nhẹ, cố gắng hết sức ghi nhớ kỹ từng chi tiết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc hẳn hắn sẽ rơi vào khu vực gần đó.

Sau khi ghi nhớ rõ những cảnh tượng xung quanh như là thác nước, bãi cỏ, đột nhiên sắc mặt của Tần Tang đại biến.

Khu rừng rậm này không hề tầm thường.

Tại điểm cuối cùng của những cây cổ thụ kia, có đủ loại vô số màu sắc, những ánh sáng với hình dạng không giống nhau nối liền tạo thành một vùng, mà giữa những ánh sáng đó lại điểm xuyến thêm những vòng sáng trong suốt cứ như là thủy tinh.

Số lượng của chùm sáng còn lâu mới tạo được hào quang lớn, nhưng bên trong chùm sáng lại tỏa ra ánh sáng thanh tịnh như những vì sao, hình như có tác dụng làm thanh tẩy tâm hồn, khiến cho người ta rất khó không để ý tới.

Những vòng sáng này cùng với ráng mây quấn quýt lấy nhau, khó phân biệt được.

Tần Tang từ bên trong miệng của Tiêu phó đảo chủ biết được, Tinh Nguyên Thạch chính là được lấy từ trong vòng sáng.

Trong rừng rậm có không ít vòng sáng, vốn Tần Tang nên cảm thấy hưng phấn mới phải, nhưng hắn hiện giờ một chút cũng không hưng phấn nổi, cảm xúc ở trên mặt càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.

Những ánh sáng này chắc chắn không phải những đám mây màu bình thường, còn không có chân chính tiếp xúc tới Tần Tang cũng đã có thể cảm giác được hơi thở nguy hiểm do chúng tỏa ra, làm cho hắn sợ hãi không thôi.

Chúng nó chính là thứ Tiêu phó đảo chủ đã từng nói, sự hiển hóa do chính cấm chế thượng cổ còn sót lại trong Chỉ Thiên Phong, nếu như tùy tiện tiến vào trong, khẳng định sẽ chết rất khó coi.

Bởi vì có đủ loại nguyên nhân, không gian ở bên trong Chỉ Thiên Phong cực kỳ không ổn định, những cấm chế còn sót lại ở trong núi cũng là như thế, chỉ là một chút mảnh vụn của cấm chế nhưng lại có được uy lực rất lớn, chạm vào là nổ ngay, muốn phá giải nó rất khó, cần phải cẩn thận đối mặt.

Nhưng mà hào quang đang ở ngay dưới chân hắn, rừng rậm nhìn không thấy điểm cuối, nếu như thuận theo tự nhiên thì chắc chắn hắn sẽ rơi xuống bên trong phạm vi của khu rừng, không thể tránh được đòn tấn công của những chùm sáng.

Chết không có chỗ chôn thân!

Tần Tang hít một hơi khí lạnh, đây chính là chỗ nguy hiểm của Chỉ Thiên Phong, nếu không có vận may tốt, lại không có thực lực ổn thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

Hắn cũng không muốn trước khi xuất sư đã chết rồi, tượng gỗ của Cảnh Bà Bà vẫn không hề có động tĩnh gì, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi.

Tuyệt đối không thể nào rơi vào bên trong khu rừng được, vùng này chỉ có đầm nước cùng với bãi cỏ thì còn có thể xem như an toàn.

Lực hút hỗn loạn làm cho thân thể của hắn quay cuồng, hắn bằng vào trí nhớ của mình đi nhớ kỹ phương hướng và vị trí của bãi cỏ và đầm nước, đối chiếu lại với vị trí hiện tại của bản thân.

Kế tiếp, hắn mở tay phải ra, Âm Dương La Bàn vẫn luôn được nắm chặt trong lòng bàn tay bắt đầu phát huy tác dụng.

Cũng coi như hắn may mắn, đối mặt với tình huống như thế này, không gì có thể thích hợp hơn Âm Dương La Bàn.

La bàn lấp lóe từ quang.

Tần Tang tính toán trong lòng, đợi đến khi xuất hiện một cỗ lực hút nữa, Âm Dương La Bàn đột nhiên xuất hiện từ quang màu đen, lực đẩy của nó triệt tiêu đi một phần nào đó của lực hút, Tần Tang nhanh chóng vọt mạnh, mượn lực từ cỗ lực hút kia, thân thể lập tức di chuyển mấy trượng, hướng về phía gần bãi cỏ hơn.
Bình Luận (0)
Comment