Chương 686: Buộc đá
Chương 686: Buộc đá
Ánh sáng trắng đen liên tục phát ra như vậy, luân phiên qua lại.
Tâm thần của Tần Tang phần lớn đều đang tập trung trên Âm Dương La Bàn, chỉ chừa ra một phần nhỏ linh lực để duy trì pháp y màu xanh khiến cho uy lực của pháp y giảm đi nhiều, dưới cái lực hút hỗn loạn như muốn xé rách mọi thứ chùm sáng càng ngày càng ảm đạm, thậm chí còn bắt đầu xuất hiện những vết nứt rất nhỏ.
Thấy một kiện pháp khí tốt như vậy sắp sửa bị hủy diệt như thế, nhưng Tần Tang cũng không thể lo được nhiều như vậy.
May mắn, hắn không phải trả giá một cách vô ích.
Trong khi thân thể đang nhanh chóng rơi xuống thì Tần Tang cũng đồng thời điều chỉnh phương hướng một chút, khoảng cách với bãi cỏ càng lúc càng gần, cuối cùng trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thì cũng rời khỏi được phạm vi của khu rừng, thân thể gần như lướt sát qua một chùm sáng, hung hăng đáp xuống!
Ầm!
Cây cỏ bay loạn hết cả lên.
Tạo ra một cái hố sâu trên bãi cỏ.
Tần Tang chật vật bò lên từ dưới mặt đất, ngẩng đầu lên, nhìn thấy cấm chế suýt chút nữa bị hắn đụng vào mà lòng còn sợ hãi.
Thấy cái đạo chùm sáng kia vẫn không có phản ứng gì, lúc này mới yên lòng.
Không có bao nhiêu vui mừng mà lập tức dùng linh lực bao lại quanh thân phủi bay hết những vụn cỏ, rồi vội vàng cúi người kiểm tra thanh bào ở trên người.
Trên thanh bào có hơn mười vết nứt chằng chịt khắp nơi, thật sự quá thảm rồi, cũng may không có hư hại hoàn toàn, sau khi trở về tìm được linh tài thích hợp thì còn có thể sửa chữa.
Thu hồi lại thanh bào, thay bằng một kiện pháp y có phẩm chất kém hơn một chút.
Tiêu phó đảo chủ đã từng nói qua, bên trong Chỉ Thiên Phong có một ít lợi ích ngoài ý muốn, chỉ có điều một loài động vật sống nào cũng không thấy, trong núi cũng không còn cổ thú, hung thú nào chiếm cứ, thứ nguy hiểm duy nhất chính là những cấm chế vỡ vụn rải rác khắp nơi.
Cho nên hắn mới có gan tùy tiện đứng ở đó.
Tần Tang đang muốn xem xét hoàn cảnh ở xung quanh, đột nhiên cảm giác được bức tượng gỗ ở trước ngực cử động.
Tượng gỗ tự động bay ra ngoài.
Kế tiếp Tần Tang chỉ cảm thấy vai phải của mình trầm xuống, bức tượng gỗ lại đang ngồi ở trên vai hắn.
Vừa quay đầu nhìn, bức tượng gỗ vậy mà lại sống lại, ngồi xếp bằng ở trên vai của hắn, hướng về hắn gật gật đầu.
Lúc này bức tượng gỗ cùng với người thật không khác nhau chút nào, hoàn toàn là một phiên bản thu nhỏ của Cành Bà Bà, còn không nhỏ bằng bàn tay của Tần Tang nữa. Tuy rằng khí chất xuất trần vẫn như cũ, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Bộ dạng nghiêm túc của một tiểu đại nhân, quả thật có chút đáng yêu . . .
Đại năng ở trước mặt, duỗi ra một cái ngón tay liền có thể nhẹ nhàng bóp chết hắn.
Tần Tang không dám có ý nghĩ bậy bạ khinh nhờn, vội vàng thu hồi hết tất cả tạp niệm.
-Ta cần cố gắng áp chế tu vi, chỉ có thể mượn sức Tần đạo hữu để chạy đi . . .
Giọng nói lạnh nhạt của Cảnh Bà Bà truyền đến, Tần Tang ‘ừm’ một tiếng, nhìn thấy Cảnh Bà Bà ngồi thiền như Quan Âm, hai mắt nhắm lại, biết nàng đang cảm nhận phương hướng, liền im lặng đánh giá xung quanh.
Thời gian trôi qua một canh giờ.
Sau một hồi lâu, lực hút ở trên không thay đổi thành lực bài xích, thời cơ chớp mắt liền trôi qua, sau đó Chỉ Thiên Phong sẽ đóng cửa lại lần nữa, một khi bỏ qua rất có thể sẽ vĩnh viễn không ra ngoài được.
Chỗ bãi cỏ hắn đang ở, an toàn thì an toàn, nhưng bên trên một cái vòng sáng cũng không có, tất cả các vòng sáng ở vùng này đều bị cấm chế bên trong rừng rậm bắt lại.
Muốn lấy Tinh Nguyên Thạch, phải xuyên qua giữa khe hở của cấm chế.
Tần Tang không nhịn được hỏi.
-Tiền bối, Tinh Nguyên Thạch bên trong khu rừng rậm có thể lấy đi được không? Nếu như có thể liền lấy hết Tinh Nguyên Thạch ở chỗ này đi là tốt nhất.
Cảnh Bà Bà mở hai mắt, gật đầu nói.
-Có Tinh Linh Võng, thu lấy những Tinh Nguyên Thạch này sẽ không khó, số lượng cũng không ít, nhưng mà cũng không thể lấy đi toàn bộ.
Tần Tang ngạc nhiên nói.
-Vì sao lại không được?
Có rất nhiều vòng sáng đang quấn quýt lấy cấm chế, tuy hai mà một.
Một khi mạnh mẽ đem những Tinh Nguyên Thạch này lấy đi, bứt dây động rừng, không biết liệu có khiến cho những cấm chế này xảy ra thay đổi hay không.
Thời gian có hạn, Cảnh Bà Bà cũng khó ổn định lại cấm chế, cảnh cáo Tần Tang tốt nhất không nên gây thêm rắc rối, lỡ như làm cho không gian của Chỉ Thiên Phong bỉ hư hỏng, bọn họ cũng không thể trốn thoát.
Khó trách lúc trước Tiêu phó đảo chủ cũng không có đề cập đến vấn đề này, chỉ dựa vào cái Tỏa Linh Trạc, rất khó để hắn lấy được Tinh Nguyên Thạch đang trộn lẫn với đống cấm chế đó, chỉ có Tinh Linh Võng mới có thể làm được.
-Từ chỗ này đi vào trong.
Cảnh Bà Bà cũng không có lựa chọn con đường thác nước an toàn kia để rời khỏi bãi cỏ.
Mà là giơ tay lên chỉ về hướng đường đá dày đặc kia, thấy Tần Tang có chút do dự, thản nhiên nói.
-Hàn đạo hữu yên tâm, ta sẽ hướng dẫn ngươi làm thế nào để đi xuyên qua cấm chế, trên đường thì thuận tay thu lấy Tinh Nguyên Thạch, cũng đủ đề ngươi vượt qua những người khác.
Ánh sáng trong rừng rậm trở nên ảm đạm, một mảnh yên tĩnh, có chút khiến người ta ớn lạnh.
Nhưng cũng không có yên tĩnh, bên trong có đủ loại điểm sáng nhiều màu sắc đang nhảy nhót, giống như có rất nhiều con yêu ma tinh quái, nhưng thật ra là dao động do các mảnh vụn của cấm chế sinh ra.
Những hào quang của ngọn cây, chẳng qua là một phần của các mảnh vụn cấm chế trong rừng, càng vào sâu bên trong thì chỗ nào cũng có, chính là bởi vì sự tồn tại của những cấm chế này cho nên trong rừng có thể nói là nửa bước khó đi.